🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương nghe ra ý châm biếm trong lời nói của hắn nhưng cũng có để bụng.

Đến tối Diệp Thiếu Dương đang nằm ngủ say trên giường thì đột nhiên có cảm giác có cái gì đó đang bò vào miệng mình, vội giật mình tỉnh giấc, quơ tay bắt ngay lại, thế mà lại lầ một con du diên (1)!

Nó đang vùng vẫy người, mấy chục cái chân khớp vẫy loạn lên hòng thoát khỏi tay hắn. 

“A!” Diệp Thiếu Dương hét to rồi nhảy bắn lên, vứt nó ra thật xa nhưng vẫn còn sợ nó lại bò lên người, vội vàng dậm chân.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Mộ Thanh Vũ mặc áo ngủ đi tới, thấy Diệp Thiếu Dương vẫn còn đang hoảng loạn như thế thì cô sợ quýnh lên, bước nhanh tới hỏi xem có chuyện gì. 

Sau khi biết được mười mươi sự việc thì thấy dở khóc dở cười.

“Tôi còn tưởng là có chuyện quái quỷ ghê gớm gì chứ, chỉ là con sâu…”

“Nó còn đáng sợ hơn quỷ gấp chục lần!” Diệp Thiếu Dương vỗ tim, vẫn chưa hoàn hồn lại nói. 

Mộ Thanh Vũ thấy bộ dáng hắn như vậy cũng bật cười.

“Anh cũng thật là, một Thiên Sư Đạo môn còn sợ sâu nữa chứ… Mấy ngày nay trời mưa liên miên, nên hiển nhiên là sẽ có nhiều sâu.”

Diệp Thiếu Dương lấy lư hương trong ba lô ra, đốt một bó trầm Nhiếp Yêu cắm vào trong lư. 

Mộ Thanh Vũ nhìn hết một lượt cũng không biết nói gì, vậy mà lại lấy trầm hương để đuổi sâu, đúng thật là lấy dao mổ trâu thịt gà – gáo vàng múc nước giếng bùn.

Trong phạm vi đốt trầm Nhiếp Yêu thì các loại yêu ma quỷ quái bình thường sẽ không dám lại gần, huống chi đám sâu bọ thế này.

Cũng chỉ trong chốc lát liền thấy trong góc tường, kẽ sàn nhà, lũ lượt bò ra các loại sâu bọ. 

Từ con rệp, du diên, gián, cho đến cả hai con rết… một đám lục tục bò lên cửa sổ trốn ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương nhìn mà nổi hết cả da gà lên, cũng thầm may là mình thông minh không thì ngủ đến nửa đêm lại có thêm con rết bò vào miệng, thế thì càng “thú vị”.

“Thanh Vũ, cô… khóc?” 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Mộ Thanh Vũ sưng đỏ lên, hỏi thăm vài câu.

Mộ Thanh Vũ mím môi đi qua ngồi bên giường hắn, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn nói:

“Anh Thiếu Dương, anh có cách nào giúp tôi không phải lập gia đình không, tôi không muốn lấy Bảo Ca một chút nào hết.” 

Diệp Thiếu Dương chần chừ chốc lát, nói:

“Cách duy nhất bây giờ là rời khỏi chỗ này.”

Mộ Thanh Vũ lắc đầu nguầy nguậy. 

“Cách này không được, nếu tôi đi rồi anh tôi biết làm thế nào? Anh ấy sẽ không còn mặt mũi đâu mà ra ngoài nữa, hơn nữa anh ấy là thầy tế, không thể có bất cứ một ảnh ưởng xấu nào tới quyền uy.”

Diệp Thiếu Dương cũng hết cách đành nhún vai:

“Nếu cô đã nghĩ như thế thì tôi cũng không còn cách nào khác.” 

Mộ Thanh Vũ thở dài thườn thượt trong lòng lại hờn tủi vô cùng.

“Tôi đi đây, anh Thiếu Dương đi nghỉ ngơi đi.” Cô lặng yên ngồi trên giường một lúc rồi đứng lên bước ra khỏi phòng.

Hắn nhìn theo bóng lưng cô đi, than thở một hồi. 

Sau đó cũng không ngủ tiếp được nữa.

Bên ngoài đã tạnh mưa, Diệp Thiếu Dương khoác một bộ đồ rồi tự mình đi tản bộ, trông ngõ nhỏ vắng tanh, nhớ tới bữa khuya nọ nhìn thấy mẹ của Mộ Thanh Vũ.

Bỗng bất chấp bà ấy có nghe thấy lời hắn nói hay không, chỉ nhìn ngõ vắng chầm chậm thì thầm: 

“Tôi biết bác không có ý định gả con gái mình cho Bảo Ca, nhưng tôi phải xin lỗi vì đã không thể giúp thêm được gì.”

Chuyện này khó ở chỗ Mộ Thanh Phong là người làm chủ trong nhà, hắn bắt cô em đi lấy chồng, cũng không thể phân rõ là đúng hay sai, mà bản thân Diệp Thiếu Dương là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có tư cách can dự vào, nếu không hòa giải được có khi còn có thể gây thêm nhiều hiểu lầm không đáng có.

Hơn nữa chính bản thân Mộ Thanh Vũ không có ý định bỏ nhà rời đi, rồi để lại mọi hậu quả cho người anh. 

Cho nên chuyện này đã dần đi vào bế tắc.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi phất qua.

Diệp Thiếu Dương bỗng thấy lạnh run người, giật mình ngẩng đầu nhìn qua, tại ngay con ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc nguyên bộ đồ đen, hốc mắt trống trơn đen ngòm, chính là mẹ của Mộ Thanh Vũ. 

Bà ấy lại xuất hiện!

“Hãy giúp tôi, hãy cứu lấy con gái tôi…”  Giọng của nữ quỷ vang vọng từ xa tới.

“Xin lỗi, việc này, tôi không giúp được.” Diệp Thiếu Dương bối rối nói, không phải là hắn không muốn mà do Mộ Thanh Vũ không chịu rời khỏi Tương Tây, mà bản thân hắn cũng không thể bắt nàng mang đi được. 

“Hãy tới mộ phần tôi, ở trong quan tài, ở trong quan tài…”

Bà ấy còn chưa nói hết câu, cái vòi xuất hiện trong giấc mơ lúc trước vụt vung tới quấn chặt lấy hông bà, giật mạnh bà về sau.

Diệp Thiếu Dương bước tới xem, ngay vừa lúc gần chạm tới ngõ vào, bỗng cảm thấy người sững lại run bắn lên, hắn giật mình tỉnh giấc. 

Lại nằm mơ như thế!

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy hít sâu một hơi, nhớ lại giấc mơ vừa nãy, mẹ của Mộ Thanh Vũ… bảo mình đi tới mộ bà ấy tìm quan tài mà bà nằm?

Trong quan tài có cái gì? 

Diệp Thiếu Dương quyết định phải đi nhìn thử xem đó là gì.

Nhưng hắn không biết quan tài bà ấy nằm tại nơi nào, mà chuyện này nếu đi hỏi Mộ Thanh Vũ thì cũng không ổn cho lắm, dù gì cũng không có lý do chính đáng, lấy cớ đi tảo mộ cha mẹ cô ấy? Quá giả, hơn nữa trời còn đang mưa, đi cũng thăm mộ cũng không thực tế tí nào.

Nếu Mộ Thanh Phong mà biết được có khi lại tạo nên nghi ngờ không đáng. 

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thoáng nhớ tới một người: Ngô Dao!

Ngô Dao còn đang ở trong Thập Bát trại mà, cô ta còn có người thân là người địa phương nơi này nữa.

Mà ba mẹ Mộ Thanh Vũ có địa vị khá đặc biệt trong Thập Bát trại, hẳn là có rất nhiều người biết về vị trí mộ bà ấy. 

Diệp Thiếu Dương hy vọng đầy ắp mà gọi điện thoại cho Ngô Dao.

Điện thoại reo lên vài tiếng mới có người nhấc máy nghe, mà đầu kia vang lên giọng còn đáng ngái ngủ chưa tỉnh:

“Diệp đại ca?” 

Diệp Thiếu Dương nói với nàng vài câu rồi mới nói lên ý định gặp vào ngày mai.

“Được chứ, tầm trưa mai tôi mời cô đi ăn cơm.” Diệp Thiếu Dương chủ động rủ cô đi chơi nên Ngô Dao vui vẻ hớn hở mà đồng ý.

Xác định rõ thời gian gặp mặt rồi thì Diệp Thiếu Dương cũng nói thêm vài ba câu nữa mới cúp máy. 

Chín giờ sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương lững thững đi bộ trên đường, tiện tay mua thêm hai bịch nước trái cây mới đi vào quán mì Lan Châu cạnh đó.

Mấy trại ở Miêu tộc vậy mà cũng có mì Lan Châu, hơn nữa nhìn kỹ ra thì cửa tiệm buôn bán cũng rất khá khẩm.

Không thể không khen ngợi năng lực buôn bán của chủ quán. 

Một lát sau, Ngô Dao cười tít mắt chạy tới, hai người đứng nói chuyện một hồi, Diệp Thiếu Dương đề nghị tới nhà cô chào hỏi.

Ngô Dao thấy là lạ nhưng vẫn đồng ý dắt hắn theo.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương kể ra ý định ban đầu khi đi tìm cô, lại không nói về việc nữ quỷ báo mộng. 

Ngô Dao tỏ ý sẽ giúp hắn hết sức.

Người thân ở Thập Bát trại của Ngô Dao là người cô của cô, lúc xưa được gả tới Thập Bát trại.

Chú cô cũng như bao người dân bản địa, chọn đi tới nơi khác công tác, chỉ có người cô một mình ở nhà. 

Đến nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô Ngô Dao trẻ hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ tầm ba mươi hơn, dáng người thướt tha, sau khi biết được Diệp Thiếu Dương là người đã cứu cháu gái mình thì đối xử nồng nhiệt lại mang nhiều món ăn ngon cho hắn.

Hàn huyên một lát, Diệp Thiếu Dương nói ra ý định hôm nay tới đây, Ngô Dao cũng ngồi bên nói đỡ cho hắn.

Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ sẽ mất công một hồi mới được nên mới tự mình tới cửa, tính nói chuyện đàng hoàng một lần xem sao, ai ngờ tới cô của Ngô Dao lại vô cùng dễ tính. 

“Đáng ra, tôi không biết rõ lai lịch của cậu thì không thể nói cho cậu biết những chuyện trong trại được, thế nhưng cậu đã cứu cháu gái tôi, nên tôi ngoại lệ nói cho cậu biết…”

***

1/ Du diên: một thứ sâu bọ, giống như rết, thân có đốt, mình vàng, đầu có sừng, chân nhỏ và dài, sống chỗ ẩm thấp, ăn tiểu trùng, có ích cho nhà nông. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.