“Kiến lửa… là cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn vết sưng lớn nhỏ trên chân hắn, mấy cái đó cũng không phải do mấy con kiến thường có thể gây ra được.
“Một loại kiến độc sống trong núi, đầu chúng rất to, răng cũng rất khỏe nên khả năng tấn công rất mạnh. Chúng ta gặp đám kiến này trong mộ cổ, nên chúng là loại đã bị thi hóa, có thể chui vào cắn nuốt cơ thể người.”
Nói xong, Mộ Thanh Phong chuyển đề tài câu chuyện:
“Người bạn kia của cậu bị trúng loại cổ trong cổ, người bình thường không chữa được, nhưng tôi có chắc chắn.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra được ý hắn muốn dẫn, gật đầu nghe nói tiếp.
“Những kẻ có thể thả cổ trong cổ, đều là những kẻ mạnh các thuật về cổ, chúng tôi có nguyên tắc, có kẻ đã hạ cổ thì những vu sư khác không được ra tay cứu giúp, nếu không sẽ thành thù địch của nhau, không chết không dừng… Thế nhưng cậu là bạn của Tiểu Ngọc, tôi cũng không có gì để nói, mà hiện tại tôi không thể rời khỏi đây được, người bạn kia của cậu có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”
“Tạm thời có thể chống được, nhưng cứu càng nhanh càng tốt.” Dù sao thì cũng bị trúng phải cổ độc, cho dù dùng Thập Bát Thần Châm ngăn độc giữ mạng cũng không đảm bảo được, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì có muốn hối hận cũng không kịp.
Mộ Thanh Phong cười nói:
“Nghe nói cậu là Thiên Sư đạo môn, pháp lực rất mạnh.”
Diệp Thiếu Dương liền đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089601/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.