Diệp Thiếu Dương biết cô sẽ không nói lời vô ích, lập tức quay người đi về phía những thi thể kia, xem xét từng khối từng khối một nhưng lại không phát hiện ra điều gì, bèn nói đúng sự thật cho Mộ Thanh Vũ nghe.
Mộ Thanh Vũ dù sao cũng là lần đầu tiên cản thi nên không quá chắc chắn cảm giác của mình, nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục rung chuông điều khiển cương thi đi về phía trước.
Đích đến của bọn họ là trấn trên ở Thập Bát Trại.
Do thi thể tuyệt đối không thể ở lại trong thôn làng nên chỉ có thể một đường trèo đèo lội suối.
Mộ Thanh Vũ để Ngô Dao đi đằng trước dẫn đường, cố hết sức chọn những con đường bằng phẳng mà đi, tránh xảy ra bất trắc.
Rừng núi lúc đêm khuya hoàn toàn yên tĩnh không một bóng người, chỉ có nhóm Mộ Thanh Vũ dời hơn chục cỗ thi thể bước từng bước trong rừng sâu.
Đi một mạch đến nửa đêm, ba người đều đã thấm mệt. Đặc biệt là Mộ Thanh Vũ - người vẫn luôn phải dùng đến sức mạnh của Vu thuật để cảm nhận và điều khiển những cương thi kia, tinh thần lại càng mỏi mệt.
Ba người ngồi vây quanh một gốc cây cổ thụ, đối diện lẫn nhau. Những cương thi kia không bị ai điều khiển thì đều đứng sau gốc cây, xếp thành một hàng.
“Lần đầu cản thi cũng được đó chứ?” Mộ Thanh Vũ le lưỡi với Diệp Thiếu Dương.
Trên người cô khoác hắc bào cản thi, đầu đội mũ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089590/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.