Trước đó Ngô Dao đã hỏi Diêu Mộng Tuyết đường về nhà. Khi sắp tới sơn khẩu vẫn còn lưu luyến mà nói tạm biệt hai người.
Kết quả vừa tới sơn khẩu nhìn một cái, ba người đều sững sờ:
Con đường để Ngô Dao về nhà kia đã bị một dòng suối chảy vắt ngang qua.
Nước suối đột ngột dâng lên, đục ngầu mà chảy xiết. Ba người đi dọc theo bờ suối một lúc, dòng nước cao đến hơn mười mét chắc chắn không thể nào vượt qua được.
Ngô Dao sốt ruột đến sắp khóc, cắn răng nhìn về phía hai người Diệp Thiếu Dương, nói:
“Không thể quay về từ nơi này được nữa. Một mình tôi không có gan trèo đèo vượt núi, không bằng cứ đi theo hai người là được. Đợi đến khi hai người làm xong việc thì cùng hai người trở về trấn trên, sau đó chậm rãi nghĩ cách sau.”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không có ý kiến gì, thế nhưng Mộ Thanh Vũ lại hơi do dự.
Ngô Dao nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Thanh Vũ A Bà, tôi biết các người đến đây để cản thi, chỉ cần nhìn bộ quần áo của thợ cản thi trên người A Bà là biết ngay. Tôi không kiêng kị, cũng không sợ đâu.”
Một Thanh Vũ nhớ ra đã là người Miêu tộc, nhất định sẽ có chút kiến thức về phương diện này, lập tức thoải mái hơn.
“Hai người không phải muốn đến núi Đại Bàn sao? Tôi rất quen thuộc dãy núi này, vừa vặn có thể làm người dẫn đường cho hai người.”
Mộ Thanh Vũ đồng ý.
“Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089588/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.