🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Ha ha, vẫn còn sức nói thế à!”

Nghe Mỹ Hoa nói thế, Diệp Thiếu Dương rất vui. Hắn bất giác đưa tay vuốt mũi cô một cái. Mỹ Hoa thật tốt, luôn giúp cậu trong những lúc mấu chốt. Đúng là vú em siêu cấp!

Hơn nữa, cô cũng tốt tính. Nếu người đứng đây là Tiểu Bạch hay Chanh Tử, hai tên này chắc chắn sẽ chế nhạo hắn một phen, chứ không khen như vậy đâu! 

Mỹ Hoa đỡ hai người, vượt qua con thuyền với tốc độ rùa bò kia và đi về phía bờ. Nhưng chưa đến bờ thì một trận cuồng phong kéo đến, một mùi tanh nồng truyền đến.

Hai người quay đầu lại nhìn. Một con sóng to đang bổ về phía họ.

Mỹ Hoa nhấc hai người Diệp Thiếu Dương lên, đạp gió rẽ sóng, nhảy lên điểm cao nhất của con sóng rồi thuận thế nhảy lên bờ. Cô đặt hai người Diệp Thiếu Dương lên bờ cát. Sau đó, cô quay đầu lại nhìn. Mặt sông vốn tĩnh lặng, lúc này, lại dậy sóng, nước sông đục ngầu. 

Chiếc thuyền đang đi trên sông lắc lư dữ dội. Người trên thuyền nghiêng ngả, va vào nhau.

“Chàng trai kia động vào vật tế của Hà Bá nên ngài ấy nổi giận!”

Đám người trên thuyền rít gào không ngừng. 

Mặt sông nổi một con sóng cao hai, ba mét đánh về phía thuyền.

Rầm!

Thuyền lắc mạnh, vài người bị rơi xuống nước. 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Mỹ Hoa, cô cứu bọn họ đi!”

Tuy hắn hận đám người kia đến mức chỉ muốn bọn họ rơi xuống nước chết đuối nhưng mạng người không phải chuyện đùa, hắn không thể đứng nhìn bọn họ chết như thế.

Mỹ Hoa lĩnh mệnh. Cô nhảy xuống sông, bơi đến cạnh thuyền, vớt mấy người bị rơi xuống nước rồi đưa bọn họ vào bờ. 

Trên sông sóng lớn dâng cao, cuồng phong gào thét.

Nếu không nhìn hai bên bờ thì thoạt nhìn khung cảnh này chẳng khác gì ngoài khơi.

Rốt cuộc là thứ gì đang tác quái ở đây? 

Đây chỉ là một con sông hơi lớn trong một sơn cốc mà thôi. Lẽ ra không nên có thứ nguy hiểm gì chứ?

Mỹ Hoa túm áo bốn người bị rơi xuống nước. Đôi chân thon dài, trắng mịn của cô ẩn hiện trong nước. Cô đặt bốn người kia lên bờ rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, dưới nước có yêu quái, tôi phải đi diệt nó đây!”

“Khoan đã, trước hết cô hãy đưa con thuyền kia vào bờ. Nếu có người rơi xuống thì hãy cứu họ lên.” Nhìn con thuyền đang lắc lư dữ dội trong cuồng phong tựa như có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, Diệp Thiếu Dương có chút không đành lòng nếu để mặc bọn họ như vậy. Hơn nữa, Mộ Thanh Vũ vẫn còn trên thuyền. 

Mỹ Hoa lĩnh mệnh.

“Là ngươi, là ngươi hại bọn ta. Vợ ta còn ở trên thuyền. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ chôn sống ngươi!”

Một người đàn ông trung niên vừa được Mỹ Hoa cứu lên bờ chỉ tay vào Diệp Thiếu Dương, gào lên. 

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay ông ta rồi ném ông ta xuống sông.

Người đàn ông kia vội vã bơi lên bờ. Diệp Thiếu Dương tiến lại dẫm lên vai ông ta. Ông ta giãy giụa một lát nhưng không thể khỏi chân Diệp Thiếu Dương để lên bờ.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Diệp Thiếu Dương, ông ta bị dọa cho mặt mày tái mét. 

“Rốt cuộc thứ dưới nước kia là gì?”

“Hà Bá... Không ai biết đó là gì cả.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi vài câu. Thì ra thứ được gọi là Hà Bá này không biết đã ở đây bao nhiêu năm. Trước kia, nó liên tục tạo ra hồng thủy mấy năm liền. Mỗi năm đều có vài người chết đuối. Sau đó, vào tết Trung Nguyên mỗi năm, người sống ở đây đều tổ chức lễ tế, hiến mười con trâu và heo cho Hà Bá. Truyền thống này vẫn duy trì cho tới ngày nay. 

Thế nhưng mỗi năm vẫn có người chết đuối.

Từng có một người rơi từ trên thuyền đánh cá xuống sông. Người trên thuyền ấy lập tức nhảy xuống cứu. Kết quả, thuyền đó bị chìm. Tất cả mọi người trên thuyền ấy đều chết đuối. Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể.

Chuyện như vậy lặp lại rất nhiều lần. Cho nên sau này khi thấy có người rơi xuống nước, bọn họ không bao giờ nhảy xuống cứu. 

Cuối cùng Diệp Thiếu Dương đã hiểu gì sao đám người trên thuyền lại có thái độ lạnh nhạt khi có người rơi xuống sông như vậy. Nhưng dù biết nguyên nhân, hắn vẫn không cảm thấy bọn họ làm vậy là đúng.

Lúc này, Mỹ Hoa đã bơi đến cạnh thuyền. Cô đứng ở đầu ngọn sóng thi triển một loại phép thuật gì đó mà khi sóng đánh tới gần thuyền sẽ bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.

Mỹ Hoa giúp con thuyền cập bờ. Vừa đến bờ, giữa dòng sông đột nhiên xuất hiện một dòng nước ngầm, phía dưới là một cái bóng đen, dài tầm ba, bốn mét đang di chuyển về phía Mỹ Hoa. 

Mỹ Hoa cũng lặn xuống nước và xông về phía thứ kia.

Cái bóng đen kia lập tức lặn xuống.

Một luồng sương trắng từ phía trên bóng đen kia tỏa ra rồi khuếch tán ra xung quanh. 

Yêu chướng!

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra, đây chính cái mà dân gian hay gọi là Ngư Vụ Tử. Ngư dân đánh cá lâu năm khi gặp phải loại sương này đều cho rằng đây chính là hơi mà những con cá lớn thành tinh thở ra.

Những thuyền đánh cá có kinh nghiệm, khi gặp Ngư Vụ Tử sẽ di chuyển ra xa nó, tránh chạm phải nó. 

Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ lưỡng. Yêu chướng kia dâng cao đến bốn, năm mét. Điều này có nghĩa là thứ tạo ra nó rất mạnh. Con Thủy Quỷ lúc nãy có lẽ chỉ là thuộc hạ của thứ này.

Bỗng nhiên, trong yêu chướng kia phát ra một luồng kim quang.

Diệp Thiếu Dương căng thẳng. Chẳng lẽ thứ này sắp thành Yêu Tiên? Một thứ tu luyện dựa vào việc ăn thịt người lại có thể tu thành Yêu Tiên? Điều này sao có thể chứ? 

“Anh Thiếu Dương, không sao chứ?” Sau khi xuống thuyền, Mộ Thanh Vũ chạy vội đến, đưa ba lô và thắt lưng cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi nơi Mỹ Hoa và con thủy yêu kia đang đánh nhau. Xung quanh là sóng dữ, trên mặt nước đầy yêu chướng cản trở tầm mắt, hắn không thấy rõ lắm. Nhưng với tình hình trước mắt, hai người kia vẫn chưa phân thắng bại.

“Cô gái kia từ đâu tới? Là gì của anh?” 

“Là Quỷ Phó của tôi.”

Mộ Thanh Vũ nghe vậy thì khiếp sợ. Tên Qua Qua kia đã lợi hại như vậy, bây giờ lại lòi ra một con Quỷ Phó là Thủy Quỷ cũng lợi hại như thế.

“Cô ấy có thể đánh lại con hà yêu kia sao? Thứ đó là cá nheo thành tinh, là Yêu Tiên, tu vi rất cao. Ban đầu cũng có Vu sư muốn hàng phục nó nhưng cũng bị nó hại. Người ở đây bất đắc dĩ lắm mới dâng cúng cho nó.” 

Thật sự là Yêu Tiên?

Diệp Thiếu Dương hít một hơi lạnh. Với thực lực của Mỹ Hoa, lại đánh nhau ở dưới nước, hắn cảm thấy rất yên tâm. Nhưng cô ấy dù sao cũng là quỷ, nếu đánh với Yêu Tiên thì có hơi quá sức.

“Cô chăm sóc cô gái này giúp tôi. Tôi phải đi một chuyến rồi!” Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi về phía sông. 

“Dưới nước không giống như trên mặt đất, anh đi như thế khác nào chịu chết!”

Mộ Thanh Vũ lập tức ngăn Diệp Thiếu Dương lại.

“Lúc nãy là vì chưa có sự chuẩn bị nên mới thua, lần này thì khác. Cô cứ yên tâm!” 

Diệp Thiếu Dương cười với Mộ Thanh Vũ rồi lấy Xích Luyện đan bỏ vào miệng. Xích Luyện đan này là hàng thượng phẩm được luyện từ đá Huyết Kê, chỉ cần truyền cương khí vào là có thể xua hàn và tị thủy.

Lúc trước, khi hắn xuống nước thu phục Mỹ Hoa cũng dựa vào cái này. Lúc nãy thua là vì đưa ba lô cho Mộ Thanh Vũ, mà Xích Luyện đan ở trong ba lô.

Diệp Thiếu Dương lại giao ba lô và thắt lưng cho Mộ Thanh Vũ. Hắn niệm chú Tị Thủy: 

“Thiên cân chi lực, vô vật bất phục, ngũ hồ tứ hải, tị thủy như phong! Cấp cấp như luật lệnh!”

Sau đó, miệng ngậm Xích Luyện đan và nhảy xuống nước.

Mặt nước lập tức tách ra, cách Diệp Thiếu Dương một khoảng tầm hai thước. Cảnh tượng này khiến Mộ Thanh Vũ và đám người đang vây xem ở bờ sông khiếp sợ không thôi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.