Dương Cung Tử hơi cúi đầu, một lát sau rồi nói: “Hắn là nam nhân đầu tiên nhìn thấy mặt của ta.”
Ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Ngươi là người thứ hai.”
“Có gì đặc biệt à?”
“Sau khi bị hắn nhìn thấy dung mạo, ta đã từng lập lời thề, sẽ không để bất kỳ người nào thấy được dung mạo của mình nữa, nếu bị người nào nhìn thấy, ta sẽ phải giết chết người đó, bởi vì…… dung mạo của ta chỉ thuộc về Đạo Phong.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội vàng xua tay, “Cô cứ nghĩ ta bị mù là được.”
“Sao ta có thể nhẫn tâm giết ngươi.”
Dương Cung Tử lẩm bẩm nói.
Diệp Thiếu Dương nghe được những lời này, trong lòng liền động, nghĩ thầm nữ nhân này của Đạo Phong, vẫn là không nên chạm vào là hơn, nhún vai nói: “Cô nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ đây, ta hay không có mặc gì khi ngủ, nếu cô không có việc gì thì đừng có ra ngoài.”
Thần thức vừa muốn rời khỏi Âm Dương Kính, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Đúng rồi, cô có tính toán gì không?”
Dương Cung Tử thở dài, nói: “Ta vốn tưởng rằng khi luyện thành bốn đạo Hỗn Độn Thiên Thể, cũng đã lợi hại, nhưng qua trận chiến này, mới biết được mình vẫn còn kém xa lắm, ta muốn ở đây bế quan tu luyện, tới khi nào luyện thành tám đạo Hỗn Độn Thiên Thể thì mới đi ra ngoài.”
“Nhiều nhất là mấy đạo?”
“Tám đạo?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Sau khi luyện thành thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089506/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.