Những tông sư cùng đám đệ tử các môn phái, còn đang làm phép, tập trung linh lực trận pháp, một lần nữa phá thủng một lỗ hổng trên Thập Tam Hung Tinh Trận.
Những pháp sư phía sau không tham gia làm phép lập tức xông lên.
“Vẫn là phải để lão tổ ta ra ngựa!”
Hoàng y đạo nhân nhẹ nhàng vọt lên, lấp kín lỗ hổng, đánh ra vài lá linh phù, đám pháp sư kia chống không được, liền rơi vào Huyết trì, có hai người nhanh chóng bò được lên bờ, một ngườ thì không lên được, chớp mắt đã bị đám xương khô ăn sạch sẽ trong tiếng kêu gào thảm thiết.
“Ngươi đi qua đi!”
Tôn Ánh Kiều đánh mắt cho Diệp Thiếu Dương, giọng nói như muỗi, “Người khác đều không phải đối thủ đâu.”
Diệp Thiếu Dương chẳng còn cách nào, đành phải bứt lui ra ngoài, giao lại Tôn Ánh Kiều cho Tiểu Thanh Tiểu Bạch, một mình đẩy ra mọi người, đi qua đấu pháp với Hoàng y đạo nhân.
Hoàng y đạo nhân thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, cũng không có dùng pháp khí, chỉ lấy ra Đào mộc kiếm, làm phép chém tới.
Diệp Thiếu Dương vung kiếm ngăn lại, cảm thấy Đào mộc kiếm này nặng một cách dị thường, bên trong linh lực cường đại, còn chứa một cỗ yêu khí, chợt nhớ lúc trước Đạo Phong đã nói: tên đạo sĩ này, chân thân là một con dơi trắng thành tinh từ thời thượng cổ hồng hoang…… Yêu tinh tu Đạo hoặc tu Phật, từ xưa tới nay đều có, tất cả là do cơ duyên trùng hợp, nghe Đạo pháp hay Phật pháp rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089486/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.