Chương trước
Chương sau
“Còn lựu đạn không, nổ chết chúng nó đi!”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đám cương thi nói.

Tạ Vũ Tình tránh ra phía sau Diệp Thiếu Dương, lại kéo chốt một quả lựu đạn, ném qua đó.

Diệp Thiếu Dương mau chóng bịt chặt lỗ tai.

Trương Vô Sinh cùng các pháp sư khác đang theo chân tường chạy như bay, tuy trước khi Tạ Vũ Tình ném lựu đạn đã lên tiếng cảnh báo, bọn họ cũng nhanh chân chạy về phía trước, nhưng uy lực của lựu đạn quá lớn, Oanh một tiếng, làm nổ tan xác một đám đông cương thi cùng chuột tinh, huyết nhục văng tứ tung, mấy người chạy sau cùng bị máu thịt rớt xuống đầu, trông rất là chật vật.

“Diệp sư điệt, chúng ta là pháp sư, sao phải mượn mấy đồ vật của người thường giết địch!”

Thiền sư Thích Tín Vô đưa nay lau đống thịt nát trên mặt, có chút không vui nói.

“Có thể giết địch là được, cần gì phân biệt thủ đoạn gì!”

Diệp Thiếu Dương trợn to mắt, thầm nghĩ lão già này đúng là cổ hủ, xua xua tay nói: “Các người mau chạy vào trong đi, chúng ta sẽ yểm hộ.”

Đám người Thích Tín Vô còn muốn lý luận với Diệp Thiếu Dương thêm vài câu, nhưng sợ bọn hắn lại ném lựu đạn, cả đám khom lưng mà chạy như bay mất dạng.

Đám cảnh sát phía sau Tạ Vũ Tình đều thủ hạ của cô, từng tham gia một số sự kiện thần quái, là người có yếu tố tâm lý vững vàng, nhưng khi nhìn thấy nhiều cương thi như vậy lao tới, vẫn sợ không thôi, thiếu chút nữa thì súng phun nước cũng bắn không xong.

Tạ Vũ Tình đoán trước mọi chuyện sẽ như vậy, không ngừng quát lớn, những cảnh sát này một tay cầm súng phun nước, một tay cầm súng chu sa, không ngừng xạ kích về phía đàn chuột cùng cương thi, trông chẳng ra sao cả, cũng may không có ai nhìn thấy.

Diệp Thiếu Dương cùng các bằng hữu xông lên phía trước, phối hợp tiến công, xoay người nhìn lại, đám người Thích Tín Vô đã phá thủng một lỗ trên tường vây, lao vào bên trong.

Vài phút sau, chuột tinh với cương thi ngày càng ít dần, Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng, mấy người tăng tốc vọt lên phía trước, tiêu diệt sạch sẽ đám còn sót lại, xông vào trong cửa chính.

“Đỉnh!”

Diệp Thiếu Dương chỉ nói một chữ, mọi người hiểu ý, lập tức tại tiền phương trạm thành hình quạt, ngăn trở liên can tà vật tập kích.

Ngoại trừ chuột tinh, còn có không ít Hồ Tinh cấp thấp, chồn tinh, xà tinh....

Lão Quách thấy cương thi chết hết, liền thả Thất vĩ ngô công ra, điên cuồng cắn nuốt chuột tinh, hút sạch yêu khí, màu lưng vốn đã biến thành màu đen nay càng thêm bóng loáng.

“Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút……”

Lão Quách nhìn Thất vĩ ngô công, không ngừng liếm môi.

Diệp Thiếu Dương lấy ra cây đinh dài bảy tấc, đóng lên hai bên tường đại môn, sau đó quấn chu sa chỉ, bên trên xỏ bảy cây Kim Tiền Kiếm cỡ nhỏ, mỗi cây đều dùng bảy đồng tiền Ngũ Đế xâu thành hình thanh kiếm.

Thất kiếm liên trận, cộng thêm linh lực của chu sa tuyến, có thể phong toả lỗ hổng này, không để yêu vật lọt qua, bởi dù chỉ là một con cương thi bình thường, cũng sẽ thành hoạ không nhỏ.

“Được rồi, vào thôi.”

Diệp Thiếu Dương phủi tay, phóng mắt nhìn ra, thấy đối diện là một rừng liễu, ngăn chặn không gian phía sau, vì thế lấy ra bản đồ Tôn Ánh Kiều đưa, chăm chú quan sát, xác định vị trí, vừa muốn cất bước, nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Tạ Vũ Tình: “Cô không cần vào trong, nhanh dẫn người vòng ra phía sau bức tường kia, đó là nơi yêu trận yếu nhất, lát nữa ta cứu được đám trẻ, nhất định sẽ đưa qua bên đó.”

“Các người cẩn thận!”

Tạ Vũ Tình khẩn trương dặn dò.

Diệp Thiếu Dương dẫn mọi người tiến vào hoa viên, một mạch đi qua rừng cây.

Cũng không có bất kỳ yêu vật nào ngăn cản, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, mấy người chạy nhanh tới đó, ra khỏi rừng cây, đi theo đường cống thoát nước, đi một hơi đến khi tiếp cận vị trí trung tâm.

Từ xa nhìn lại, âm khí tràn ngập, một vùng màu xanh thẫm, đúng là cảnh tượng mà Tuyết Kỳ đã nhìn thấy.

“Âm khí quá mạnh!”

Mọi người trợn mắt há mồm, lập tức chạy qua đó, thấy đám pháp sư tiến vào trước bọn họ đều đứng im bất động, nhìn mây đen trước mặt.

Tại bên cạnh viền mây đen, có thể thấy hơn mười cột cờ được vây lại với nhau, từ cột ngoài cùng xếp theo thứ tự tăng dần, tạo thành một thông đạo.

“Các người làm sao thế, đứng ở đây làm gì?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Nơi này sóng yên biển lặng, chỉ có mấy cây yêu kỳ này, trong đó chắc chắn có bẫy, không thể liều lĩnh.”

Một hòa thượng nói.

“Để ta thử xem!”

Một cô nương xông lên phía trước, quăng một chuỗi Phật châu lên trên cột cờ đối diện, sau đó chắp tay trước ngực, niệm chú ngữ trong kinh Phật, một đạo linh quang, từ Phật châu phát ra, bắn lên mặt lá cờ phía trên.

Trên lá cờ bỗng dưng hiện ra khuôn mặt quỷ dữ tợn, miệng phun hắc khí, nuốt đi linh quang, sau đó âm khí bắn ngược trở lại Phật châu.

Ầm một tiếng, xâu chuỗi đứt rời, Phật châu rơi lả tả đầy đất.

Cô nương kia lập tức há hốc mồm.

“Nghiệt chướng!”

Thích Tín Vô bước nhanh qua đó, tay áo vung lên, một vật đen thui từ trong cà sa bay ra, lơ lửng phía trên cột cờ, theo thích tin vô kết ấn niệm chú, chín Phạn văn trên bề mặt “đĩa bay”

lần lượt sáng bừng, liên kết thành một mảng, tựa như ngọn lửa bùng lên mãnh liệt.

Vật thể bay không ngừng hạ xuống, mặt quỷ trên lá cờ cũng liên tục phóng ra âm khí, không ngừng đối kháng.

“Cửu Long Thần Hoả Tráo……”

Tứ Bảo kinh ngạc thốt ra.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy cái tên này, lập tức sửng sốt, Cửu Long Thần Hoả Tráo, chính là pháp khí nổi tiếng bậc nhất của Cửu Hoa Sơn, không ngờ lão hoà thượng Thích Tín Vô lại mang nó đến đây.

Dù sao Cửu Long Thần Hoả Tráo cũng là pháp khí chí cường của Phật môn, chẳng mấy chốc đã chặn được ác quỷ phun âm khí, bao trùm lên cột cờ.

Mắt thấy cột cờ sắp đổ xuống, đột nhiên mấy lá cờ xung quanh phóng ra hắc quang, tổng cộng mấy chục đạo, truyền đến cột cờ này, chỉ trong chớp mắt âm khí đại thịnh, khiến Cửu Long Thần Hoả Tráo lung lay sắp rớt.

Thích Tín Vô vội vàng làm phép, thu hồi Cửu Long Thần Hoả Tráo, sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói: “Yêu trận này thật là bá đạo, hơn chục cột cờ vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, muốn đơn độc tiêu hủy từng cái một, không thể làm được.”

Trương Vô Sinh nói: “Xem ra trước mắt, chỉ có thể xông vào đó, tìm ra trận nhãn, đồng loạt phá trận thôi!”

Mọi người nghe thế, quay sang nhìn nhau.

Trước mặt, quỷ yêu không có lấy một con, đương nhiên đối phương đang ẩn giấu thực lực trong trận pháp, đợi bọn họ xông vào, một khi nhập trận, dĩ nhiên sẽ có các kiểu thủ đoạn tấn công.

Nói thẳng ra, biết rõ là trước mắt là bẫy rập, nhưng không thể không tiến vào.

“A di đà Phật, ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục…… Lão nạp đi trước.”

Thích Tín Vô nói xong, là người đầu tiên tiến vào giữa hai cột cờ.

Các pháp sư khác cũng vội vàng đuổi theo.

Diệp Thiếu Dương cũng muốn đi vào đó, nhưng bị Nhuế Lãnh Ngọc kéo lại, nói vào bên tai: “Không thấy Lăng Vũ Hiên với Liễu Như Nhứ đâu……”

Diệp Thiếu Dương ngây người, đưa mắt nhìn qua đám người một lượt, quả nhiên không thấy hai người này.

Cả hai đều biến mất vào đúng lúc này, khẳng định có gì đó khác thường, tuy nhiên trước mắt cũng không quản được nhiều, Tuyết Kỳ cùng bọn trẻ đang chờ mình đến giải cứu, liền nhanh chóng lao qua đó.

Sau khi vào trận, yêu khí màu xanh thẫm bắt đầu chuyển động một cách điên cuồng, che hết tầm mắt, Diệp Thiếu Dương lập tức mở thiên nhãn, nhìn quanh tứ phía.

“Đinh đinh……”

Một tràng tiếng chuông truyền đến, âm phong chợt nổi lên, lạnh đến thấu xương.

Những đại kỳ màu đen đó phần phật tung bay, hiện ra một mặt quỷ vô cùng dữ tợn, tách khỏi bề mặt lá cờ, nhảy xuống, nhào tới tấn công mọi người.

“Để ta tìm mắt trận, các người nhập trận đi, phòng thủ!”

Trương Vô Sinh hô lớn, trường minh đăng lần lượt được thắp sáng, Trương Vô Sinh lấy ra Âm dương bàn, bắt đầu xác định vị trí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.