Chương trước
Chương sau
“Phỏng chừng toàn bộ Hồ Tinh đều sẽ tham chiến, đến cả một số Hồ tiên chính tu lánh thế, cũng sẽ không chịu nổi cám dỗ, gia nhập vào đó.

Một khi chiến tranh phát sinh, sẽ là đại chiến giữa Yêu tộc cùng giới Pháp Thuật, đến lúc đó, chiến hỏa sẽ lan sang toàn bộ Yêu tộc…… Thử hỏi, Yêu tộc có thể chiến thắng giới Pháp Thuật không? Cho dù đánh thắng, chẳng lẽ Âm Ty sẽ ngồi im mà xem?”

Diệp Thiếu Dương cau mày lại, “Ngươi không tin vào Cửu Vĩ Thiên Hồ?”

“Ta không tin, bởi nhân gian có ngươi, có rất nhiều pháp sư lợi hại, lại còn ba ngàn Âm Thần dưới Âm Ty…… Yêu tộc, không có khả năng giành phần thắng, dù Cửu Vĩ Thiên Hồ có tu vi thông thiên, rốt cuộc cũng sẽ bị đánh vào Quỷ Vực, chỉ còn cách bỏ trốn.

Giới Pháp Thuật sẽ càn quét nhân gian, thanh trừ yêu tộc còn sót lại, đó mới là đại nạn chân chính của yêu tộc, đến lúc đó Hồ tộc bọn ta cũng chỉ có thể ẩn thân nơi Quỷ Vực mà không trở mình được nữa.

Như bây giờ, ta thấy rất tốt, nhân loại với yêu tộc cân bằng, dù có yêu tinh tà tu, cũng sẽ bị pháp sư tiêu diệt, không tạo thành sóng to gió lớn, yêu tinh chính tu, sẽ không bị ảnh hưởng.”

Nói đến đây, Tôn Ánh Kiều thở dài, “Hơn thế nữa, một khi xảy ra chiến tranh giữa người yêu, Hồ Tinh bọn ta đứng mũi chịu sào, tử thương bao nhiêu ta không dám nghĩ đến, cho nên, Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất thế, đối với yêu tộc bọn ta mà nói, kỳ thực là mầm tai hoạ, chẳng phải phúc âm.”

Những lời nói này, làm cho Diệp Thiếu Dương chấn động trong lòng, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm: “Chính xác, bất kể là nhân gian hay Quỷ Vực, thật ra phải có sự cân bằng, người, yêu, quỷ, tà linh, cũng cần phải cân bằng, kiềm chế lẫn nhau, một khi sinh linh độc đại, sẽ trở thành mầm hoạ……”

Tôn Ánh Kiều gật đầu, “Ta đã giác ngộ, cho nên càng mong muốn sự cân bằng, nhưng tiếc là phần lớn yêu tinh, đều không nghĩ như vậy.”

Tứ Bảo chen ngang một câu: “Trong số yêu tinh cũng không thiếu kẻ có linh trí, vì sao phần lớn bọn chúng đều không nghĩ như ngươi?”

“Cũng vì Cửu Vĩ Thiên Hồ quá mạnh, hầu hết yêu tinh đều không cưỡng nổi sự mê hoặc này, hơn nữa bọn chúng đa phần đều không biết thực lực của pháp sư nhân gian, cho rằng Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể tung hoành thiên hạ, nhưng ta thì biết…… Đương nhiên cũng có không ít Yêu tiên đắc đạo, nhìn thấu lợi hại, đã sớm lẩn trốn, sợ rước tai hoạ vào thân.

Bị Hồ Mẫu dụ dỗ, đều là đám tà tu, vốn không an phận.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hoàn toàn hiểu rõ, nhìn Tôn Ánh Kiều, “Vậy vì sao ngươi lại muốn làm việc cho Hồ Mẫu, để làm gián điệp sao?”

“Là sư phụ đã phái ta đi, hầu hạ bên cạnh Hồ Mẫu đã ba năm, thứ nhất: ta là Thất Vĩ Yêu Hồ, tu vi khá cao, thứ hai: ta cũng trong tộc Hồ Tinh, nên sẽ dễ dàng lấy được tín nhiệm.

Qua ba năm, đã trở thành tâm phúc của Hồ Mẫu.”

“Vậy, sao ngươi không sớm nói chân tướng cho ta biết?”

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc.

“Tuy ta là tâm phúc của Hồ Mẫu, nhưng bà ta bản tính đa nghi, ta cũng không dám lỗ mãng, bình thường căn bản không dám ra ngoài, hôm nay thừa dịp Hồ Mẫu ở cử hành huyết tế, không thể phân tâm, mới tìm được cơ hội ra đây, nói với ngươi chuyện này.”

Tôn Ánh Kiều lấy từ trong áo ra một tấm bản đồ, nói: “Ta không có nhiều thời gian để nói rõ, tất cả đều nằm trên này, ngươi nhìn sẽ hiểu, yêu trận trong Cô nhi viện có một lỗ hổng, ta đã đánh dấu ở đây, nếu muốn cứu bọn trẻ, chỉ có cách lao ra bằng lối đó.

Một khi huyết tế hoàn thành, Yêu Vương xuất thế, vào thời khắc chuyển giao giữa ngày đêm, tất cả phải xem ngươi, sư thúc.”

Tôn Ánh Kiều nói xong, khom người nhìn Diệp Thiếu Dương bái một bái, đến bên cửa sổ.

Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng không ngăn cản, để cô ta từ cửa sổ bay đi.

“Thật là không nghĩ tới còn có chuyện như vậy,”

Tứ Bảo nhìn theo hướng Tôn Ánh Kiều rời đi, cảm thán nói, “Có cô ta làm nội ứng, đến lúc chúng ta động thủ, cũng nắm chắc thêm một phần, Thiếu Dương, ngươi mau xem bản đồ đi.”

Diệp Thiếu Dương không vội xem bản đồ, nhìn quanh trái phải, nói: “Các người có cảm thấy, lời cô ta nói đáng tin mấy phần?”

Mọi người sửng sốt.

“Chẳng lẽ cô ta là kẻ lừa đảo?”

Tiểu Mã kinh ngạc, “Nhìn không giống.”

“Cũng không đến mức lừa đảo, thật ra cô ta dẫn Tuyết Kỳ tìm ra bố cục yêu trận, nếu biết Tuyết Kỳ là do ta phái đi, nếu muốn lừa gạt tín nhiệm của ta, thì cũng hoàn toàn không cần nói rõ ràng chi tiết đến vậy.”

Nhuế Lãnh Ngọc nối tiếp: “Đó là thứ nhất, thứ hai: nếu cô ta cùng một bọn với Hồ Mẫu, hoàn toàn không cần phải làm vậy, chúng ta không biết thân phận Tuyết Kỳ đã bị lộ, cô ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này, bày mưu để đưa chúng ta vào bẫy, nhưng hiện tại xem ra, cô ta không lừa gạt cái gì, chỉ nói chúng ta biết địa hình, điều này không được hợp lý.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu.

“Cho nên, đúng là cô ta không nói dối.

Nhưng trong lời nói, có một sơ hở trí mạng, các người có phát hiện ra không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một hồi, nói: “Cứ cho là cô ta là do sư phụ phái tới bên cạnh Hồ Mẫu làm nội gián, dù một mình sư phụ cô ta đánh không lại Hồ Mẫu, cũng có thể phát thiệp, thỉnh pháp sư trong thiên hạ cùng chinh phạt, không cần phải kéo dài tới ba năm, chờ đến khi Cửu Vĩ Thiên Hồ sắp xuất thế, mới đến nói cho chúng ta chân tướng.”

Mọi người vừa nghe, như chợt bừng tỉnh hiểu ra.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Hơn nữa, cô ta nói không có cơ hội nói thật với chúng ta, cái này không được hợp lý, rốt cuộc chúng ta điều tra chuyện này không phải ngày một ngày hai, dù gần đây không có cơ hội, thì trước đó cũng có thể nói với các pháp sư khác …… Cô ta cố tình đến thời khắc cuối cùng mới đến nói cho chúng ta biết chân tướng, các ngươi không thấy quá trùng hợp sao?”

Tứ Bảo nghe thế, cuối cùng cũng rõ, suy ngẫm một lát, nói: “Như vậy xem ra, Tôn Ánh Kiều với sư phụ cô ta, nhất định là có mục đích riêng của mình.”

Đột nhiên vỗ đầu một cái, “Ta nghĩ ra rồi! Mục đích của bọn họ, chính là để Yêu Vương xuất thế!”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sao có thể, nếu muốn Yêu Vương xuất thế, còn nói chúng ta biết làm gì?”

“Không không không, nghe ta nói, sư phụ cô ta dù có mạnh, chắc chắn cũng không phải đối thủ của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chúng ta không nói đến việc đạo sĩ này sao lại biết Yêu Vương xuất thế, chỉ cần đứng trên góc độ của hắn mà nghĩ: Nếu báo trước cho giới Pháp Thuật khi Yêu Vương chưa đến thời điểm xuất thế, Hồ Mẫu cũng không đủ thực lực, việc bắt cô ta cũng như phong ấn Yêu Vương sẽ dễ như trở bàn tay, tên đạo sĩ này nhất định chẳng có được chỗ tốt gì, hiện tại Hồ Mẫu thế lực đã đầy đủ rồi, chúng ta thực không dễ làm nữa, dù có giành được phần thắng, cũng tổn thất nghiêm trọng, lưỡng bại câu thương……”

Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng ngời: “Đến lúc đó, tên đạo sĩ này sẽ đục nước béo cò, mà kiếm chỗ tốt!”

“Nội đan, mục đích của hắn, nhất định là nội đan!”

Tứ Bảo hít sâu một hơi, nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ quá mạnh, hắn sợ chúng ta không phải đối thủ, cho nên đến phút cuối cùng mới báo tin, chờ chúng ta đến đó, Yêu Vương cũng vừa lúc xuất thế, chắc chắn sẽ xảy ra một trận đại chiến, đạo sĩ này khẳng định pháp lực không thấp, hắn vẫn luôn ẩn nấp phía sau quan sát, lúc thời khắc mấu chốt sẽ ra tay, khả năng cướp được nội đan vô cùng lớn!”

Tiểu Mã mắng một tiếng, “Đậu má, chúng ta bị thầy trò bọn chúng làm pháo hôi rồi!”

Tứ Bảo nói: “Không sai, nếu quá sớm, Yêu Vương bị phong ấn, hắn không có cơ hội cướp đoạt nội đan, còn quá muộn, Yêu Vương xuất thế, chúng ta đều không phải đối thủ, cho nên lúc này nhất thiết phải nói chúng ta biết chân tướng, mới có thể khiến hai bên sẽ tử chiến với nhau, tên đạo sĩ này, tâm cơ thật là thâm đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.