Chương trước
Chương sau
Nhưng mà những gì bọn họ đã suy đoán, cũng không có xảy ra...

Thời khắc hồn phách Tiểu Thanh Tiểu Bạch sắp bị Thái Ất chân khí đánh tan, hoàn toàn thoát ra thân thể, trên trán hai người đột nhiên xuất hiện một ánh kim quang, dần khuếch tán ra xung quanh, ngăn Thái Ất chân khí lưu động.

Ngọc Thần Tử trong lòng khẽ động, thất thanh kêu lên: “Các ngươi, là Âm Thần!”

Phàm là Âm Thần, vào thời điểm được thụ phong, trong cơ thể tự động được có thêm một đạo “Đại đế chi niệm”

, chính là một sợi thần niệm của Phong Đô Đại Đế, cực kỳ mỏng manh, bình thường chẳng có bất kỳ tác dụng gì, nhưng một khi hồn phách gặp phải nguy hiểm, một sợi thần niệm này sẽ lập tức rời khỏi hồn thể, hấp thu hết mọi thương tổn, giúp Âm Thần ngăn cản một kích.

Nếu cản không được, thần niệm sẽ lập tức ly thể bay đi, tiến nhập Âm Ty, đem những gì Âm Thần gặp phải trước khi chết xuống Địa Phủ, quay về trên người Phong Đô Đại Đế.

Đại Đế có thể thông qua sợi thần niệm này, truy tìm hung thủ, sai thủ hạ xử lý.

“Các ngươi là Âm Thần……”

Ngọc Thần Tử liền sửng sốt trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chém lên ngũ sắc thần thần quang một lần nữa.

Lần này, hắn đã dùng hết toàn lực.

Một đạo mấy tía phóng lên tận trời, xuyên qua ngũ sắc thần quang, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, năm hạt châu của Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đã bị đánh nát bấy.

“Tặc tử!”

Ngọc Thần Tử hét to, nhìn Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên hoá thành bột phấn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Côn Luân Sơn chí bảo, dĩ nhiên là bị hủy trong tay mình! Cảm giác của Ngọc Thần Tử lúc này thực còn đau hơn cắt thịt ông ta.

Tiểu Thanh Tiểu Bạch sau khi được giải thoát, lập tức lao tới phía sau Diệp Thiếu Dương, chặn đứng thần thức của Lăng Vũ Hiên đang công kích, sau đó bao vây hắn, điên cuồng tấn công.

“Được lắm, Diệp Thiếu Dương, ngươi huỷ bảo vật của ta, hôm nay bần đạo sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền!”

Trong cơn cuồng nộ, sát khí hiện ra.

Ngọc Thần Tử dùng sức dậm chân, hai tay kết ấn, đấm vào ngực mình, mở miệng ra, nôn vào lòng bàn tay một viên đan to như trứng chim bồ câu, trắng trong như tuyết, nhìn qua đã biết không phải phàm vật.

Lúc viên đan được chui ra, một vài đệ tử cấp thấp của mấy môn phái nhỏ không hiểu vì sao: Ngọc Thần Tử là đạo sĩ, không phải yêu, lý nào lại có nội đan? Trương Vô Sinh cùng mấy đạo môn tông sư lập tức biến sắc: Đây không phải nội đan, mà là ngoại đan! Vẽ phù, luyện đan, thuật pháp, ba môn này đều là truyền thống thượng cổ của Đạo môn, sau này môn phái lập ra, từng mình phát triển, hình thành đặc điểm khác nhau.

Tuy môn phái Đạo gia nào cũng đều có cả ba, nhưng có những người đặc biệt tinh thông nổi trội: Như Mao Sơn am hiểu phù triện, Long Hổ Sơn tinh thông pháp thuật, Côn Luân giỏi về luyện đan.

Khác môn phái khác luyện ra đều là đan dược, chỉ có Côn Luân Sơn mới chân chính luyện được ngoại đan.

Đạo sĩ phải có bài vị Thiên sư trở lên, mới có thể luyện chế ngoại đan, bình thường giữ ở trong bụng, dùng cương khí tẩm dưỡng, lâu ngày sẽ hấp thu tinh hoa, một phần tu vi của Thiên sư sẽ được trữ bên trong ngoại đan, trong lúc đấu pháp, lấy ra ngoại đan, có thể trực tiếp sử dụng như pháp khí, kết ấn bấm quyết, không gì không thể.

Uy lực cực lớn, hơn nữa còn được sử dụng vô cùng linh hoạt.

Bởi ngoại đan rất dễ vỡ nát hay bị lấy mất, cho nên trừ phi trong lúc sống chết, bằng không bình thường Thiên sư sẽ không dễ dàng lấy ra ngoại đan.

Giờ đây, Ngọc Thần Tử lấy ra ngoại đan, chứng tỏ ông ta muốn liều mạng.

Diệp Thiếu Dương lúc này, thân bị trọng thương, đã không thể đánh tiếp được, nếu không sợ là sẽ phơi xác tại đây.

Xem đấu pháp tuy rất đã mắt, nhưng có người mất mạng sẽ không hay, đặc biệt là Trương Vô Sinh, bị doạ đến mồ hôi lạnh toát ra đầy người: Nếu Diệp Thiếu Dương chết ở đây, hậu quả…… thật là không dám nghĩ đến.

“Ngọc Thần sư huynh……”

Trương Vô Sinh gọi một tiếng, bước nhanh qua đó.

Nhưng vẫn chậm một bước, Ngọc Thần Tử đã kết xong Pháp ấn, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên ngoại đan, sau đó hai ngón chụm lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vốn đang cúi đầu ngồi dưới đất, cảm giác được nguy cơ, đột nhiên ngẩng lên, hai mắt không biết từ bao giờ đã trở nên đỏ ngầu như máu, gắt gao nhìn thẳng Ngọc Thần Tử.

Vươn tay, rút Thái Ất Phất Trần, lăng không vẽ ra một đạo kết giới, bị ngoại đan va vào mặt trên, lập tức vỡ nát.

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại ập vào mặt, chớp mắt nhận ra bản thân không thể ngăn cản, vội vàng vung Thái Ất Phất Trần, cắn rách đầu ngón tay trái, chẳng kịp vẽ phù, dùng máu vẽ trên bề mặt ba đường.

Niệm một lượt chú ngữ, đuôi Thái Ất Phất Trần bỗng nhiên xoè ra, vừa lúc ngoại đan đánh tới trước mặt, liền lọt vào giữa đuôi phất trần.

Cánh tay đang nắm Thái Ất Phất Trần của Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy tê dại, trong lòng hoảng sợ, không dám chậm trễ, liên tục khuấy động đuôi trần, bao lấy ngoại đan.

Ngọc Thần Tử hừ lạnh một tiếng, ngoại đan do mình tu luyện mấy chục năm, đâu có dễ dàng bị vây lại như vậy, lập tức thúc đẩy thần niệm, điều khiển ngoại đan không ngừng xoay tròn, khiến đuôi trần cũng chuyển động theo, mau chóng xoắn lại với nhau, giống như một cái bím tóc.

Từng cỗ linh lực cường đại, xuyên thấu qua đuôi phất trần, điên cuồng tấn công vào kinh mạch Diệp Thiếu Dương.

Tay nắm phất trần của Diệp Thiếu Dương bắt đầu run lên.

“Diệp Thiếu Dương, dám đấu pháp với bần đạo à, ngươi còn non lắm, dù sư phụ ngươi có tới cũng còn kém nữa là ngươi!”

Tay kia của Ngọc Thần Tử cũng không nhàn rỗi, tạo thành pháp quyết, tấn công ngay mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không hề sợ hãi, gặp chiêu nào phá chiêu đó, chưa đầy một phút, hai người đã công kích lẫn nhau mấy chục chiêu.

Phía sau bọn họ, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đang không ngừng tấn công Lăng Vũ Hiên.

Tiểu Mã vốn muốn xông lên đập vài gậy, nhưng linh khí cương khí đan xen lẫn nhau, thấy mình căn bản không thể lại gần, đành chấp nhận đứng làm người vây xem.

“Chuyện gì đang xảy ra, không phải Diệp Thiếu Dương đã bị thương nặng sao, sao bỗng niên đã thành sinh long hoạt hổ thế này?”

Long Dương chân nhân vô cùng khó hiểu.

Trương Vô Sinh thấy Diệp Thiếu Dương đánh hăng như vậy, trong lúc nhất thời sinh mệnh không có gì nguy hiểm, liền đứng lại không tiến lên ngăn cản nữa, mở thiên nhãn, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Một tầng sương khói dày đặc màu đen đang bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương.

“Sát khí!”

Trương Vô Sinh giật mình sửng sốt, chân mày nhíu lại.

“Sao lại như vậy.”

Long Dương chân nhân cũng vô cùng hoảng sợ, “Đạo môn Thiên sư, sao trên người lại có sát khí như thế?”

Trương Vô Sinh chậm rãi lắc đầu, “Có gì đó thật kỳ quặc, thật kỳ quặc.

Long Dương, ngươi còn nhớ rõ di huấn của sư phụ không?”

Long Dương chân nhân cả người run run, vừa định nói gì, chỉ thấy Diệp Thiếu Dương thầm kêu một tiếng, máu tươi trên cổ tay không ngừng nhỏ xuống, năm ngón tay đang nắm Thái Ất Phất Trần cũng bị bẻ cong trông thực đáng sợ, tựa hồ sắp bị bẻ gãy.

Dù Thái Ất Phất Trần là vô thượng chí bảo, không thể bị vặn gãy, nhưng ngón tay Diệp Thiếu Dương là xương là thịt, tuyệt không thể kiên trì được lâu.

“Diệp Thiếu Dương, còn không buông tay chịu thua à!”

Ngọc Thần Tử thập phần đắc ý, “Hành lễ ba quỳ chín lạy với ta, cung kính mà hành lễ với sư trưởng, bổn Thiên sư có thể suy nghĩ, nể mặt mũi của Thanh Vân Tử, tha ngươi một mạng!”

Diệp Thiếu Dương cười tà tà, tay phải nâng lên, dán lên Thái Ất Phất Trần một tấm linh phù.

Ngọc Thần Tử còn tưởng hắn có thủ đoạn gì ghê gớm, vội vàng cúi đầu nhìn qua, thấy chỉ là linh phù, tức khắc sửng sốt: Đã đến nước này, thì phù còn có ích gì, nhìn kỹ lần nữa, toàn thân run rẩy, thất thanh kêu lên: “Thần Phù! Diệp Thiếu Dương, ngươi dĩ nhiên biết Thần Phù!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.