Mấy tên đệ tử liên thủ xông lên, nhưng Ngô Gia Vĩ kiếm pháp cao minh, chắn ngay ở cửa, dễ thủ khó công, mấy đệ tử Côn Luân Sơn căn bản không phải đối thủ.
Ngô Gia Vĩ đương nhiên không dùng kiếm đả thương người, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã cạo trụi tóc vài tên, ai nấy đầu trọc hết.
Ngô Gia Vĩ chỉ vào Thiền sư Thích Tín Vô bên cạnh, nói: “Nếu các ngươi muốn làm hòa thượng, có thể lập tức bái sư, quy y cửa Phật.”
Mấy tên đệ tử vừa thẹn vừa giận, nhưng không đánh lại Ngô Gia Vĩ, cũng không ai dám xông lên, vạn nhất hắn không cẩn thận, hay cố tình làm cố ý, thì thứ rơi xuống không phải tóc mà là da đầu, thật sự không dám liều.
Vì thế năm tên đệ tử cùng nhau đứng cách xa Ngô Gia Vĩ mấy mét, nhìn về phía hắn chửi bới ầm lên.
Ngô Gia Vĩ chỉ nhìn, chờ bọn họ mắng xong một hồi, nhàn nhạt nói: “Năm người chọi một, không dám xông lên, chỉ biết đứng đó mà mắng chửi người khác, hôm nay trước mặt nhiều pháp sư như vậy, có phải các ngươi cảm thấy rất có mặt mũi hay không?”
Mấy tên này đột nhiên thấy hổ thẹn vô cùng, không dám mắng chửi nữa, cả đám trừng mắt mà nhìn Ngô Gia Vĩ, đánh thì đánh không lại, mắng chửi hắn thì ngược lại tự làm mình mất mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trừng mắt thôi.
Mấy môn phái còn lại đều đứng xem náo nhiệt, đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089450/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.