Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi có ý gì?”

“Có lẽ không ít đứa đã bị thi biến, có cứu cũng không sống được.”

“Có thể cứu được một người, thì cũng được một người.”

Lăng Vũ Hiên cười nói: “Lời này của ngươi, nghe cứ như ta không muốn cứu người vậy.

Ngươi có suy nghĩ tới không, nếu chỉ vì cứu lũ trẻ đó, mà không kịp việc phong ấn Yêu Vương, một khi nó xuất thế, sinh linh lầm than, sẽ có thêm bao nhiêu người phải chết, cái nào nặng cái nào nhẹ?”

Lời hắn vừa nói ra, không ít người gật đầu tán đồng.

“Cài nào nặng cái nào nhẹ ta không biết, nhưng người gặp nạn trước mắt không cứu, còn nói gì đến việc cứu thêm nhiều người?”

Lăng Vũ Hiên vẻ mặt khinh thường, cười cười không nói gì nữa.

Trên đài chủ tịch, một Đại hòa thượng tuyên một tiếng phật hiệu, “A di đà Phật, nhị vị Thiên sư ai cũng có đạo lý của mình, bất quá thì hiện tại chúng ta nên lấy việc cứu người làm trọng, nếu có thể cứu được những đứa trẻ đó, mà lại không làm chậm trễ việc phong ấn Yêu Vương, đây mới là kết quả tốt nhất.”

Đám người Trương Vô Sinh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta cần phải phân chia ra, việc cứu người cứ giao cho ta, các người tập trung đối phó với thế lực Hồ Tinh, sau đó mọi người cùng nhau phong ấn Yêu Vương.”

Trương Vô Sinh nói: “Diệp thiên sư có cách nào hoàn hảo để cứu người không?”

“Tạm thời chưa có, lát về ta tính toán lại, ta đi trước đây.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ, đứng dậy rời đi.

Điều cần nói đã nói, phân công cũng rõ ràng, bọn họ thương lượng bàn bạc thế nào, Diệp Thiếu Dương không có hứng thú nghe tiếp, huống hồ còn có rất nhiều việc chờ hắn đi làm.

“Diệp thiên sư, xin dừng bước.”

Trương Vô Sinh vội vàng đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho Long Dương chân nhân ngồi gần hắn nhất.

Long Dương chân nhân lập tức tiến lên giữ chặt Diệp Thiếu Dương, bảo hắn chờ một chút.

Trương Vô Sinh cười nói: “Diệp thiên sư đừng đi vội, Long Hoa Hội hôm nay, còn có một việc……”

Lập tức nói ra chuyện Vô Cực thiên sư tiết lộ về “Tứ Cửu thiên kiếp”

, vừa mới dứt lời, Ngọc Thần Tử bên cạnh liền tiếp lời: “Phong ấn đại yêu, không thể thiếu người có đại thần thông, chúng ta đây chỉ bố trận thủ trận, còn lại sẽ để đám Nhị đại đệ tử xung phong chiến đấu, kẻ có công lao lớn nhất, tương lai sẽ là trụ cột của giới Pháp Thuật, ta đề nghị chúng ta chọn ra Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, các vị nghĩ thế nào?”

Diệp Thiếu Dương lòng cười lạnh, mấy lời này đương nhiên là nói cho mình với Lăng Vũ Hiên nghe, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ có cơ hội thu được công lao lớn nhất, bất quá Lăng Vũ Hiên có nhiều tiểu đệ như vậy, hắn sẽ có càng nhiều cơ hội, phần thắng cũng lớn hơn.

Những lời Ngọc Thần Tử nói vô cùng đẹp đẽ, không hề nói đến tên hai người, cho dù người khác có nghe ra ý thiên vị trong đó, cũng không thể nói gì hơn.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Diệp Thiếu Dương cảm thán trong lòng.

Trương Vô Sinh, còn có vị Đại hoà thương nói chuyện trước đó, trên biển tên đề pháp hiệu: Cửu Hoa Sơn Thích Tín Vô đại pháp sư, đều lần lượt gật đầu, đại diện mấy đại môn phái còn lại cũng tỏ vẻ đồng ý.

Tuy Tô Khâm Chương cũng nhận ra ý tứ trong đó, nhưng không tiện phản bác, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn gật đầu.

Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, Ngọc Thần Tử tuyên bố sự việc được ấn định.

Diệp Thiếu Dương đang muốn rời đi, phía sau vang lên tiếng của Lăng Vũ Hiên: “Diệp sư huynh, cá nhân ta còn muốn đánh cuộc với ngươi một phen.”

Quay đầu lại nhìn, thấy Lăng Vũ Hiên đang nhìn mình cười.

“Ta đánh cuộc với ngươi, xem ai có thể đoạt được nội đan của Yêu Vương.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động.

Bất kể dùng trận pháp gì phong ấn Yêu Vương, cũng chỉ là phong ấn nguyên thần của nó, nội đan trong thân thể, đối với pháp sư mà nói, bất kể dùng ở nơi nào, cũng có giá trị liên thành, bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hay nói là, đám người này miệng thì trừ ma vệ Đạo, nhưng trên thực tế đều là vì nội đan của Yêu Vương, đến lúc đó nhất định sẽ lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn, tìm kiếm cơ hội đục nước béo cò.

Ngay cả đám lâu la đi theo Lăng Vũ Hiên, biết rõ mình không có cơ hội, cũng muốn tận lực trợ giúp Lăng Vũ Hiên đoạt được nội đan, đến lúc đó cũng được chia không ít.

“Đánh cuộc cái gì?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lăng Vũ Hiên thò tay vào túi áo, lấy ra một tấm bài bằng ngọc sáng lấp lánh, hướng Diệp Thiếu Dương quơ quơ.

“Đây là Thiên sư bài của ta, chúng ta đánh cuộc cái này đi, người thua, sẽ phải giao Thiên sư bài của mình cho đối phương, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, Thiên sư bài này, trước kia mình không quá ham muốn, còn cố tình không xuống Địa Phủ báo huyền danh, nhưng sau khi thực sự có được, mới biết nó có rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa Thiên sư bài này là vật của tổ tiên Diệp Pháp Thiện.

Tuy mình không có ý nghĩ cổ hủ như “Bài còn người còn, bài mất người mất”

, nhưng tuyệt đối không muốn chắp tay đưa nó cho người khác, huống hồ đây còn là vật tượng trưng cho thân phận.

Một khi Thiên sư bài lọt vào tay đối phương, trong mắt người khác, chính là hoàn toàn thất bại, vĩnh viễn không thể trở mình, thậm chí cũng chẳng có tư cách làm Thiên sư.

Đánh cuộc cái này, thật sự quá nặng.

Lăng Vũ Hiên dám lấy Thiên sư bài ra đánh cuộc, là loại vô cùng tự tin và quyết đoán.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Diệp Thiếu Dương, toàn bộ hội trường im lặng như tờ, chờ xem hắn có dám hay không.

“Thiên sư bài của ngươi, ta không có hứng thú, một chút cũng không.”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói.

Những lời này, trong tai người khác, đương nhiên chính là không dám đánh cược chỉ là lấy cớ.

Lăng Vũ Hiên bật cười ha hả, tràn ngập trào phúng, đám người còn lại cũng xôn xao lắc đầu, tuy Diệp Thiếu Dương từ chối đánh cuộc cũng nằm trong dự đoán, nhưng vẫn hơi thất vọng.

“Cho nên,”

Diệp Thiếu Dương nói tiếp, “Nếu ta thắng, cũng sẽ đem đập Thiên sư bài của ngươi thành mảnh vụn!”

Nói xong lời đó, Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, một hơi đi ra khỏi hội trường.

Đồ vật của ngươi trong mắt ta chỉ là rác rưởi, ta không thèm vào, nhưng ta dám đánh cuộc với ngươi, bởi vì chắc chắn ta sẽ thắng! Đây mới là chân chính tự tin.

“Này này, Diệp sư huynh, Diệp thiên sư.”

Một âm thanh nũng nịu từ trên thang lầu vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, là một cô gái vóc người nhỏ nhắn, ăn mặc rất thời thượng, gương mặt trang điểm khá đậm, nhìn qua thực đẹp.

Có một số người trang điểm lên thì đẹp, nhưng chưa chắc đã là nhan sắc được như vậy.

Cô gái trước mắt này chính là như vậy.

Cô nàng từ trên thang lầu, vội vàng chạy xuống, mùi nước hoa nhàn nhạt ập ngay vào mũi, dừng lại trước mặt Diệp Thiếu Dương, cười cười, nói: “Diệp thiên sư, huynh đúng là khí phách, không giống như cái tên Lăng Vũ Hiên kia chỉ biết coi thường người khác, ta ủng hộ huynh! Huynh nhất định sẽ thắng!”

“Đa tạ, cho hỏi cô là……”

“Ta là đệ tử Phổ Đà Sơn, tên Ngô Hiểu Tầm.”

“Phổ Đà Sơn……”

Diệp Thiếu Dương nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô nàng, lẩm bẩm nói.

“Ta là đệ tử tục gia, không phải ni cô.”

Ngô Hiểu Tầm lè lưỡi, lấy di động ra, “Có thể thêm WeChat không, sau này có thể giao lưu pháp thuật gì đó.”

“qingzixy, ta chỉ thêm mỹ nữ thôi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói ra tên WeChat của mình.

“Á, không thêm được, quét mã đi.”

Diệp Thiếu Dương đành phải lôi di động ra, quét một cái, thêm vào WeChat.

Ngô Hiểu Tầm lại thêm Nhuế Lãnh Ngọc, Tiểu Mã còn cả Lão Quách vào WeChat, sau đó cùng bọn họ nói chuyện một hồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.