Bởi vì ngược sáng, không thể nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể thấy đó là một người cao lớn thon gầy, tóc búi sau đầu, hai tay không thấy, đang từ xa lăng không đi tới.
“Đây là…… Quỷ!”
Trong đám người có tiếng thốt lên kinh ngạc, có thể bay trên không mà di chuyển đương nhiên là quỷ, nhưng quỷ là phiêu phù, lúc nhanh lúc chậm, giống như con quỷ trước mặt, bình thản mà đi lại giữa không trung, đám người này đúng lần đầu tiên nhìn thấy: Đối với quỷ mà nói, đi bộ trên không so với bay lượn sẽ mất sức hơn nhiều, hơn nữa hắn lại đi chậm như vậy, chẳng con quỷ nào nguyện ý dùng phương thức di chuyển hao phí pháp lực này, cho dù có nguyện ý, thì cũng không đủ tu vi để chống cự.
Con quỷ này khủng bố vậy à? Thanh y nhân kia lúc qua sơn cốc, lướt ngang đám người Lăng Vũ Hiên, không dừng lại, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, đi về phía đầu bên kia sơn cốc.
Khuôn mặt của hắn vẫn luôn ẩn tàng tại bóng tối, không thể thấy.
“Trương sư đệ, ngươi đi xem xem, cẩn thận một chút.”
Lăng Vũ Hiên quay sang nói với một gia hỏa bên cạnh, tên này kêu Trương Thu Lâm, đệ tử của một môn phái nhỏ Khiếu Thiên đạo tông, đã theo hắn lăn lộn lâu nay, coi như là tâm phúc.
Vừa rồi mắng mỏ Diệp Thiếu Dương, hắn là tên hung hăng nhất.
Trương Thu Lâm đáp ứng một tiếng, tay cầm một thanh kiếm, đuổi theo qua đó, lớn tiếng quát hỏi: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089421/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.