Rất hiển nhiên, Lâm Vũ Hiên làm hết thảy chuyện này, là vì muốn thể hiện trước mặt mình, làm nổi bật bản thân trước mặt đám tiểu đệ kia.
Diệp Thiếu Dương thấy hết, trong lòng không chỉ khinh thường, mà còn cảm thấy buồn cười.
Lâm Vũ Hiên cắm Ngũ Hành Kỳ tượng trưng cho mệnh số của từng con lên trên tinh bàn, khoanh chân ngồi ở giữa, hai tay kết ấn, dùng thần thức khống chế Ngũ Hành Kỳ, còn bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, cười mỉa, tỏ vẻ ra khoe khoang.
Tiểu kỳ không gió tự bay, qua chừng nửa phút, một cây tiểu kỳ trong đó không ngừng chập chờn, kịch liệt run rẩy.
“Không hay, phía Đông có tình huống! Đánh nhau rồi!”
Lâm Vũ Hiên kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng làm phép, lệnh bốn con Dạ Xoa còn lại qua đó chi viện, lập tức đứng dậy, chạy về phía đông, miệng kêu lên: “Các vị, Dạ Xoa gặp phải cường địch, tám phần có quan hệ với Yêu vương, mau theo ta tới đó tru tà!”
Mọi người chạy như bay qua đó.
Vừa lúc phía đông có đường xuống núi, không phải là vách đá vực thẳm.
Một đường xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy, trong không khí tràn ngập khí tức tà linh, trong lòng liền nghiêm túc lại.
Vòng qua một khe núi, đám người Lâm Vũ Hiên vẫn đứng trên đỉnh, nhìn xuống phía dưới, một tên lớn tiếng nói: “Yêu nghiệt phương nào, nhìn thấy ta ở đây, còn không cúi đầu chịu trói, đừng có phí sức vùng vẫy.”
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089419/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.