“À, 5 năm trước, ngươi cũng đã trưởng thành rồi mà, sao lại không đánh với hắn.”
“Đệch, ngươi là đang vũ nhục ta à,”
Diệp Thiếu Dương mắng, “Ta với hắn tuổi tác không cách nhau lắm, năm năm trước cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, nhưng là do ta bị cảm, không tham gia đấu pháp.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, “Ta muốn nghe nguyên nhân thật sự.”
“Đây là nguyên nhân thật sự, ta bị cảm nặng, cả người không còn sức, không muốn đấu pháp.”
“Ta không thích đấu pháp, trói tay trói chân, không có thú vị gì hết, ta chỉ thích thực chiến.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đấu pháp kiểu này về sau đã biến mất, ở trong giới Pháp Thuật cũng phai nhạt dần, hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện, còn đến Thạch Thành?”
Câu cuối cùng này, là hỏi Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc đáp: “Hắn không phải biến mất, mà là đi ra nước ngoài, chủ yếu là đi Đài Loan với Đông Nam Á, học tập pháp thuật các phái.”
Tiểu Mã có chút khó chịu, nói: “Võ học Trung Nguyên chúng ta…… không đúng, pháp thuật Trung Nguyên bác đại tinh thâm, đi học các nước khác làm gì?”
“Vậy thì ngươi đã sai rồi, chiến loạn năm đó, khiến cho rất nhiều đồ vật truyền thống đã không còn hoàn chỉnh, ngược lại bên Đài Loan truyền thừa rất tốt.”
Diệp Thiếu Dương đối với điều này không có thành kiến.
“Phải rồi, hơn nữa Thái Lan cùng với Nhật Bản, cũng có chút pháp thuật đáng để học tập.
Hiện giờ hắn đã học thành tài quay về, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089405/chuong-859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.