Chương trước
Chương sau
Ba nhân viên bảo an, đứng giữa là một nam nhân trung niên đeo kính.

Một tên bảo an là lúc trước đã gặp dưới lầu, vừa thấy hai người Diệp Thiếu Dương, lập tức nói: “Phương tổng, chính là hai người họ, nói là cảnh sát, cũng không biết là thật hay giả.”

Phương tổng kia đi tới, nhìn hai người cười rất khách khí, “Ta là giám đốc quản lý toà nhà này, Phương Hoành Vĩ.”

“Ta nghe nói có chuyện, lập tức xuống dưới lầu, tưởng là sẽ gặp hai vị ở đó, không ngờ hai người đã đi lên, nếu không phải ta xem camera theo dõi, còn nghĩ hai vị đã đi rồi.

Các người tự tiện xông vào, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tạ Vũ Tình đưa thẻ cảnh sát ra.

Phương Hoành Vĩ xem qua thẻ, sau đó quan sát cô.

“Nhìn cái gì, chưa thấy cảnh sát mặc thường phục à.”

“Mặc áo ngủ đi tuần tra, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Phương Hoành Vĩ cười cười, trả lại thẻ cảnh sát cho cô, nói: “Hai vị cảnh sát điều tra sao rồi, cao ốc của chúng ta hiện đã đóng cửa, nếu các người muốn điều tra, ngày mai có thể quay lại trong thời gian làm việc.”

Tạ Vũ Tình đương nhiên không chịu, nhưng thứ nhất: không có lệnh điều tra, thứ hai: giờ này người làm việc tại toà nhà đã về hết, không có lý do gì để điều tra cái gì, vì thế quay sang liếc mắt một cái với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn làm cô khó xử, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Hai người được mấy tên bảo an “hộ tống”

rời khỏi toà nhà văn phòng.

“Cũng tốt dù sao cũng đã giết chết con Hồ Tinh kia rồi.”

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương an ủi chính mình, ít nhất chuyến này cũng không về tay không.

Hai người thương lượng một hồi, Tạ Vũ Tình trở về trước báo cáo lại tình huống, sau đó nghĩ cách can thiệp với quản lý cao ốc, khi nào thu xếp xong sẽ báo lại cho Diệp Thiếu Dương, cùng nhau vào điều tra.

“Mặt khác có thể phái người âm thầm điều tra thử, nếu nơi này có sào huyệt của Hồ Tinh, không thể nào không có phát sinh mấy chuyện thần quái.”

Diệp Thiếu Dương nói.

Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn về nhà, trên đường nhớ tới cái gì, hỏi: “Ta nhớ rõ lúc trước, ngươi có nhắc tới Ngũ đại gia tiên, đó là thứ gì?”

“Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi: Hồ tiên chính là hồ ly, Hoàng tiên là chồn, Bạch tiên là nhím, Liễu tiên là rắn, Hôi tiên là chuột.

Năm loại yêu tinh này, thường xuyên làm sào huyệt trong nhà dân ở nông thôn, dân chúng không dám đắc tội, cho nên gọi chúng là Gia tiên.

Nếu trùng hợp, tinh quái tới nhà là chính tu, lại được cung phụng tốt, đúng là có thể được hưởng một số điều tốt, vạn nhất là tà tu thì rất phiền phức, vì loại tinh quái này thích nhất là nhập thân quấy phá.

Bất quá đám Gia tiên làm ổ ở nhà dân quê, tu vi cũng chẳng ra gì.

Mấy thầy cúng phù thủy ở nông thôn, phần lớn đều kiếm sống dựa vào xua đuổi mấy loại gia tiên này.”

Diệp Thiếu Dương cầm nội đan của Hồ Tinh, tung tung trong tay, nói: “Thứ này không tồi, bên trong có chứa không ít tu vi của Hồ Tinh, cầm về cho Quả Cam.”

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi giết nó, lại còn lấy nội đan của nó, ta cảm thấy có chút không tốt.”

“Thì có sao nào, ta giết nó không phải để lấy nội đan, dù sao nó cũng đã chết, cũng không thể bỏ nội đan đi, lãng phí mới đáng xấu hổ.”

Ô tô chạy đến dưới lầu, Tạ Vũ Tình cũng xuống xe, nói: “Ta cùng ngươi lên nhà.”

“Cô lên đó…… làm gì?”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói thêm một câu, “Mấy người Tiểu Mã đều ở nhà.”

Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái: “Nếu bọn họ không có ở đó, ta một người như vậy cùng ngươi lên nhà làm gì! Ta muốn tìm Tuyết Kỳ, dù sao cô ấy cũng là con gái, ở cùng hai tên nam nhân các người, thực sự không tiện chút nào, hơn nữa ta thật sự thích Tuyết Kỳ, định đón cô ấy qua nhà ta ở.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.

“Cô ấy là quỷ thi, có gì mà không tiện, cô nghĩ đi đâu vậy.”

“Ta biết, nhưng dù sao cũng là một con gái, hơn nữa ta thật sự thích cô ấy, sao ngươi không bỏ được cô ấy qua nhà ta ở cùng à?”

“Nếu Tuyết Kỳ đồng ý, cô cứ đưa cô ấy đi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Nghĩ thầm dù sao Tuyết Kỳ là Quỷ Phó của mình, chỉ cần mình triệu hoán, bất kể ở đâu, cô ấy cũng sẽ tới.

Cửa mở ra, Diệp Thiếu Dương trông thấy cảnh tượng khiến người giật mình: Tiểu Mã đang dùng máy tính ở phòng khách chơi game, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã biết là game hắn vẫn thường chơi, gọi là Liên minh anh hùng, Qua Qua ngồi ở trên vai Tiểu Mã, Quả Cam ngồi trên tay vịn sô pha, cả Trần Lộ cũng đứng bên cạnh.

Hai quỷ một yêu, thích thú nhìn game, Quả Cam thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Mã bày mưu tính kế.

“Chuyện này thật là……”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Trò chơi này hay đến vậy sao, đến quỷ hồn yêu quái cũng thích.”

Thấy hai người vào nhà, mấy người chỉ chào hỏi một cái, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, la lớn, bày mưu tính kế.

Diệp Thiếu Dương vốn định cùng Tạ Vũ Tình bàn luận một chút, kết quả Tạ Vũ Tình cũng đi tới xem họ chơi game.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đi tắm rửa thay quần áo, vừa từ WC ra tới, vừa lúc đã đánh xong một ván, phe Tiểu Mã thua, bị hai quỷ một yêu khinh thường.

Tiểu Mã cho rằng mình không sai, nên tranh luận với Qua Qua, một người một quỷ sai chỉ vì trò chơi mà cãi nhau lên.

Tạ Vũ Tình biết được Tuyết Kỳ đang ở trong phòng một mình, vì thế vào trong thuyết phục cô đi theo mình.

Diệp Thiếu Dương gọi Quả Cam tới, đưa nội đan cho cô, Quả Cam mừng rỡ vô cùng, liền hỏi làm sao có được, Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích.

“Lão đại vẫn là tốt nhất với ta!”

Quả Cam ghé vào mặt hắn, hôn lên một cái.

Diệp Thiếu Dương xấu hổ xoa xoa mặt, lại nghe cô nói: “Lão đại, nhà ta xảy chút việc, đang giục ta trở về, phải đi ngay bây giờ.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Là có chuyện gì, có cần hỗ trợ không?”

“Ta về trước xem sao, nếu cần hỗ trợ, nhất định sẽ nói cho lão đại.”

Quả Cam cười ngọt ngào, “Lão đại mau trang bị bồn tắm lớn cho nhà mới, chờ ta quay lại dùng đó!”

“Tìm Mã ca của ngươi đi, bảo hắn cống hiến một cái kim nguyên bảo ra đây, thì cái gì cũng có.”

Tiểu Mã tròng mắt xoay như chong chóng, nhưng vẫn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục chơi game.

Lúc này Tạ Vũ Tình khoác vai Tuyết Kỳ ra tới, quay sang Diệp Thiếu Dương ra hiệu đã thành công, nói: “Ta sẽ đưa tiểu cô nương này đi.”

Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Có việc nhớ triệu hoán ta.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, mình là một đại nam nhân, còn chưa có kết hôn, bên người mà dẫn theo một tiểu cô nương, đích thực có chút khó nói.

Quả Cam vốn sốt ruột muốn mau chóng quay về, vốn là vì chờ Diệp Thiếu Dương về gặp mặt, nói lời tạm biệt, sau đó cùng hai người Tạ Vũ Tình rời đi.

Diệp Thiếu Dương tiễn bọn họ ra xe, lại dặn dò Quả Cam một lượt, lúc này mới để bọn họ rời đi.

Trần Lộ trêu chọc Diệp Thiếu Dương một lát, rồi chui vào trong Âm Dương Kính tu luyện.

“Dạy cho ngươi bộ tâm pháp kia, tu luyện thế nào rồi?”

Quay lại phòng khách, thấy Tiểu Mã đang chuẩn bị chơi ván mới, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm một chút.

“À, rất tốt, ta cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng!”

Tiểu Mã buông chuột mắt tính ra, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Diệp Thiếu Dương, “Đúng rồi ngươi không phải có bộ tâm pháp Đại Chu Thiên gì đó sao, còn lợi hại hơn cái này, dạy cho ta đi?”

“Hiện tại Kỳ kinh bát mạch của ngươi vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, để sau rồi nói.”

“Cái gì mà Kỳ kinh bát mạch, không phải là đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?”

Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, tiểu tử này, xem nhiều phim võ hiệp quá rồi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.