Diệp Thiếu Dương hai tay ôm đầu, “Ta thề, nếu ta nhìn thứ không nên xem, đời này sẽ không tìm được lão bà……”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Cái gì là không nên xem?”
“Chuyện này……”
“Ý nói của ngươi thế này, ngươi đã nhìn thấy gì, đều là nên xem à?”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn bị thu phục, choáng váng cả người.
Tạ Vũ Tình xoay người quay lưng về phía hắn, giọng vừa buồn bực vừa u oán nói: “Vì sao mỗi lần đi cùng ngươi, cũng đều bị chiếm tiện nghi như thế, đặc biệt là hôm nay, sau lưng thì bị ngươi sờ soạng, đằng trước thì bị ngươi thấy hết, aii.....đúng là kiếp trước thiếu ngươi ……”
Bỗng nhiên nhớ ra gì, quay đầu lại, chất vấn Diệp Thiếu Dương: “Tí nữa thì ta quên, ban nãy lúc ta bị nhập, ngươi còn làm gì ta không đó?”
“Cái gì cũng không có làm, là thật đó, không có ……”
tự nhiên bị chất vấn liên tục, Diệp Thiếu Dương có cảm giác như muốn khóc.
“Thật sự không làm gì?”
“Không có làm…….phi, lời này nghe ám muội quá đi, hãy nghe ta nói, chúng ta có thể quay lại việc chính không, ta còn muốn đuổi bắt con Hồ Tinh kia nữa.”
Tạ Vũ Tình sửng sốt, “Chẳng phải nó chạy rồi sao?”
Nhắc tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương lập tức khôi phục thần thái, kéo cô một phen, “Mau, chúng ta xuống trước, vừa đi vừa nói chuyện.”
Đem mấy vật dụng trên pháp đàn thu lại, còn mỗi cối xay, vật nặng như vậy, cứ để lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089389/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.