Chương trước
Chương sau
Âm thanh rất mơ hồ, nhẹ nhàng mà hát bài đồng dao thật là cổ quái, âm điệu vô cùng quỷ dị.

Tạ Vũ Tình toàn thân lập tức nổi da gà lên, tuy biết ở đây có quỷ, nhưng không nghĩ tới lại rõ ràng đến vậy, vừa mới định tiến lên thì lại nghe thấy tiếng hát…… lập tức ngẩn đầu khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương khẽ nhíu mày, đưa trường minh đăng cho cô cầm, chậm rãi đi lên trên lầu.

Giữa lầu hai là một phòng chứa quần áo, hai bên trái phải là phòng ngủ, cửa phòng đều đóng, âm thanh truyền ra từ căn phòng bên phải.

Diệp Thiếu Dương giơ tay đẩy cửa ra, tiếng hát đồng dao đột nhiên im bặt.

Phòng ngủ cũng được kéo rèm kín mít, không gian tương đối nhỏ, còn u ám hơn cả dưới lầu.

Liếc mắt nhìn đảo qua một lần, không thấy có quỷ, nhưng cảm nhận được một cỗ âm khí ập vào trước mặt, Diệp Thiếu Dương cũng không sợ hãi, trực tiếp đi vào.

Tạ Vũ Tình cầm duốc mà đi sau, trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được muốn quay đầu lại.

“Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở những chỗ như thế này không được quay đầu lại!”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng quan sát quanh một vòng, phát hiện trong phòng bài trí rất đơn giản: Một chiếc giường nệm, một cái bàn học, một tủ áo có gương, cùng mấy thứ đồ vật….

“Quỷ…… quỷ ở đâu?”

“Ở sau cô kìa!”

“A!”

Tạ Vũ Tình nhảy dựng lên, bỗng nhiên quay đầu lại, cũng không thấy gì cả, tức giận đá vào mông Diệp Thiếu Dương một cái.

“Ở nơi thế này, ngươi còn dám đùa giỡn!”

“Vừa rồi rõ ràng sau lưng cô, hiện tại lại không thấy.”

Tạ Vũ Tình biết hắn nói hươu nói vượn, cả giận mắng: “Mau đi tìm đi, ta không muốn ở đây lâu đâu đó!”

Diệp Thiếu Dương xoa mông, rút Thái Ất Phất Trần từ đai lưng ra, cúi người quét trên mặt đất, trong đám bụi bẩn bay lên, bề mặt xuất hiện mấy dấu chân trần, màu đỏ tươi, vẫn còn ướt, giống như dùng sơn đỏ vẽ xuống đất vậy.

Dùng Thái Ất Phất Trần quét thêm một đoạn, càng hiện ra nhiều dấu chân, lộn xộn đè lên nhau.

“Chiếu đèn.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt, vội vàng cầm trường minh đăng qua đó, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống đất quan sát: Có hai loại dấu chân, một lớn một nhỏ, Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua nói: “Dấu chân nhỏ kia, là của đứa trẻ không quá 1 tuổi, còn dấu chân lớn hơn cũng không vượt quá 3 tuổi, ăn khớp với tuổi của hai đứa trẻ bị chết, nhất định không sai...”

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Làm sao tìm được bọn chúng?”

Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng lên, vẻ mặt lập tức cứng lại, chậm rãi nói: “Nó ở phía sau cô”

“Biến!”

Tạ Vũ Tình mắng, “Ngươi đừng có mà giỡn dai!”

“Lần này là thật đó”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng dậy, đưa tay sờ vào đai lưng, dường như lo đối phương sẽ chạy trốn, liền nói “Cô đừng có nhúc nhích!”

Vừa lúc đối diện chính là chiếc tủ quần áo, ở giữa có gắn kính, xuyên thấu qua mặt gương, Tạ Vũ Tình bỗng nhìn thấy, một có một đứa bé đang đứng phía sau mình, toàn thân trắng toát, hai mắt đen nhánh, miệng đỏ giống như tô son.

Vẻ ngoài đứa bé này không ghê tởm như mấy con cương thi, lệ quỷ họ đã từng gặp qua, càng không thể so với đám yêu thi mặt người dưới cổ mộ.

Nhưng mà loại quỷ thông thường này, bởi vì gần nơi đã chết, nên thường làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Tạ Vũ Tình tim đập hỗn loạn, nhưng nhớ đến lời dặn của Diệp Thiếu Dương, không dám lộn xộn, thông qua mặt gương phản chiếu, nhìn thấy quỷ hài tử kia ghé đầu đến sát tai mình, vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi ra, dường như đang muốn liếm mình.

“Thiên địa vô cực!”

Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, ném một nắm đậu đồng vào mặt quỷ hài tử, một luồng khói trắng bốc lên.

Quỷ hài tử hét thảm lên một tiếng, nhưng không lùi lại mà tiến tới, giơ hai tay lên, chộp vào Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay cô, dùng sức kéo về phía mình, kết quả vì Tạ Vũ Tình quá sợ hãi, thuận thế lao về phía trước, Diệp Thiếu Dương phản ứng không kịp, bị cô nhào vào đẩy ngã xuống, vừa lúc phía sau là giường, hai người cùng nhau ngã lên đó.

Diệp Thiếu Dương chỉ kịp kêu một tiếng không xong, muốn bò dậy, nhưng bị đè chặt phía dưới, nhất thời không thể động đậy, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy quỷ hài tử đang bám trên lưng Tạ Vũ Tình, nhìn mình tà tà, thè ra đầu lưỡi, định liếm gáy Tạ Vũ Tình.

“Nghiệt chướng!”

Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, đánh ra, quỷ hài tử bất ngờ rụt xuống phía dưới tránh thoát Tạ Vũ Tình giãy giụa bò dậy, Diệp Thiếu Dương tay trái ôm eo cô, kéo sát vào người mình, thấp giọng nói: “Đừng có cử động!”

Nếu bây giờ cô muốn đứng lên, thì khoảng thời gian đó, cũng đủ thời gian để tiểu quỷ chui vào trong cơ thể cô, tuy mình có thể dễ dàng ép nó ra ngoài, nhưng bị quỷ bám vào người chẳng phải chuyện tốt, sẽ sinh bệnh hay vận bị xui xẻo.

Quỷ hài tử kia bò lên lưng Tạ Vũ Tình, đầu lung lay, hai tay ôm eo Tạ Vũ Tình, trên người toả ra ánh sáng màu xanh lục.

Quỷ bắc cầu, đây là biểu hiện nó muốn nhập thân.

Diệp Thiếu Dương hai tay hợp lại thành chưởng đánh ra, tiểu quỷ phản ứng rất nhanh, không ngừng di chuyển trên lưng Tạ Vũ Tình, tìm kiếm cơ hội nhập thân.

Diệp Thiếu Dương toàn thân bị đè, hai tay không thể dùng linh hoạt, chụp nửa ngày cũng không trúng, thành ra là như sờ soạng sau lưng Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình giống như một con rối, nằm đè trên người hắn, không dám cử động nhỏ nào, thấy vậy liền nói: “Còn chưa xong việc sao?”

“Nhanh thôi, cô đừng nhúc nhích là được!”

Lời vừa ra khỏi miệng, nhớ ra tư thế lúc này của hai người, loại đối thoại này, quả thực khó nói không nổi.

Bất quá tình thế bắt buộc, cũng không rảnh lo chuyện như vậy, lập tức tập trung tinh lực, tiếp tục đối phó tiểu quỷ.

Tiểu quỷ thấy Diệp Thiếu Dương thủ đoạn cao minh, truy kích hung ác, biết không có cơ hội nhập thân, giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, bò xuống phía dưới đùi Tạ Vũ Tình.

“Hiện tại mà muốn chạy à!”

Diệp Thiếu Dương đã sớm đợi cơ hội này, lập tức hai tay xếp lại, tạo thành Chưởng tâm lôi, nhắm chuẩn rồi dùng sức chụp lấy hai vai tiểu quỷ.

“A……”

Tiểu quỷ run lên, quỷ khí trong cơ thể phát ra, cố giãy giụa chống cự.

Nhưng dựa vào chút tu vi này của nó, cố chống cự Diệp Thiếu Dương, chẳng khác gì kiến càng bám thụ.

Diệp Thiếu Dương hai tay thêm lực, trực tiếp áp nó xuống, thu vào trong lòng bàn tay, sau đó hai tay theo bản năng mà rũ xuống, miệng thở hổn hển.

“Xong rồi.”

Tạ Vũ Tình cũng thờ dài một hơi, vô lực gục vào người Diệp Thiếu Dương, thổi khí như lan vào mặt hắn.

Nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt còn có chút ngượng ngùng.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi có thể bỏ tay ra chưa?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới nhận ra hai tay mình đang ấn lên nơi có hai vật mềm như bông, cả người run lên, vội vàng nhấc người lên, đỏ mặt tai hồng, “Không liên quan đến ta, ta chỉ vì bắt quỷ thôi!”

“Dù sao ngươi vốn là một tên lưu manh.”

Tạ Vũ Tình trừng hắn một cái, cố bò dậy.

Diệp Thiếu Dương cũng vội ngồi dậy, lòng cảm thấy uất nghẹn, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy tấm gương phía sau cô bắt đầu chảy máu, dần hình thành một khuôn mặt dữ tợn, liền hét lên: “Phía sau cô có quỷ!”

“A!”

Tạ Vũ Tình vội nhào về phía trước, lại đè vào người hắn.

Chiếc giường này không có chăn đệm, cứng như là tảng đá, lưng của Diệp Thiếu Dương ngã xuống đến phát đau, kêu lên một tiếng, đẩy cô ra, tiến đến phía trước tủ quần áo, nhìn vết máu trên mặt gương, là một khuôn mặt kỳ quái, giống như động vật nào đó, nhưng qua thì thấy rất trừu tượng, cũng không được rõ, đang dần dần tan đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.