Vẽ xong Đề hồn phù, Kim Oánh cũng đã quay lại, xin lỗi, rồi ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nói: “Đắc tội rồi.”
rồi dán Đề hồn phù sau ót của nàng.
Với pháp lực của hắn, hoàn toàn có thể dùng Câu hồn thuật để lôi hồn phách của cô ra ngoài, nhưng mà nếu làm vậy, sau đó hoàn hồn, nguyên khí trong người sẽ bị tiết lộ đi một chút, còn nếu sử dụng Đề hồn phù, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Đương nhiên Diệp Thiếu Dương không hy vọng chuyện này sẽ khiến cô bị thương tổn chút nào.
Niệm chú ngữ một lần,hai ngón trỏ và giữa của Diệp Thiếu Dương ấn chặt vào nhân trung của Kim Oánh, sau đó nhẹ nhàng vuốt từ chóp mũi, kéo hồn phách cô ra ngoài.
Chu Tĩnh Như quan sát xung quanh, cũng may nhà hàng Tây này tương đối tối tăm, cũng không nhiều người lắm, bọn họ lại chọn vị trí trong góc, căn bản chẳng ai chú ý tới bên này.
Sau khi hồn phách Kim Oánh bị rút ra, đứng trước bàn ăn, ánh mắt mê man nhìn tứ phía, miệng thì thầm: “Sao ta lại đứng dậy……”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô quay lại nhìn xem.”
Kim Oánh quay đầu lại, nhìn thấy một “Mình”
khác đang dựa vào sô pha mềm mại, hai mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ.
Sau một hồi sửng sốt, hồn phách liền khóc lên, nói: “Ta chết rồi à…..”
“Cô chưa chết, không cần sợ.”
Diệp Thiếu Dương đơn giản nói về việc kéo hồn, cũng cam đoan lát nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089380/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.