Tiêu Dật Vân nói: “Đã là người vô duyên, sao còn phải cố gắng?”
“Tuy duyên phận do thiên định, nhưng tiểu sinh tin, chỉ cần chân thành, sắt đá cũng mòn.
Tiểu sinh đã đợi sáu trăm năm, lần này, thực không muốn bỏ qua, xin Tiêu Lang Quân thành toàn.”
Tiêu Dật Vân nhìn hắn, rồi lại quay sang Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Người bên cạnh ngươi, sao tính tình cũng giống tính ngươi vậy, không tin số mệnh, cũng không tin trời.”
“Vật họp theo loài mà”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
“Ta thấy ngưu tầm ngưu mã tầm mã thì có.”
Tiêu Dật Vân hừ một tiếng, “Các ngươi cẩn thận một chút, đừng có gây phiền phức cho ta! còn về hương nến tiền giấy, trong vòng 3 ngày nhớ đốt đủ cho ta đó!”
Nói xong cũng không chần chừ, trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, đèn điện trong phòng lại sáng lên.
“Kim Oánh…… hiện giờ nàng tên là Kim Oánh,”
Lâm Tam Sinh bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, “Diệp huynh đệ, mau đưa ta đi tìm nàng!”
“Gấp cái gì, ta đâu biết cô ấy sống ở chỗ nào.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy di động ra, gọi cho Tạ Vũ Tình, kết quả không kết nối được, lúc này mới nhớ có lẽ cô chắc lúc này ở trong cổ mộ rồi.
Nghĩ nghĩ rồi nhớ tới số điện thoại của Kỳ Thần để lại trước đó, liền gọi cho hắn.
Kỳ Thần đang hẹn hò, nhận được điện thoại của hắn thì rất hưng phấn, nghe xong việc hắn ủy thác, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089376/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.