Diệp Thiếu Dương ghé vào tai nó, nói: “Ngươi đi theo bọn họ, giúp ta nhìn chằm chằm canh chừng, vạn nhất bọn họ tìm được bảo bối gì tốt, đừng để bọn họ ăn mảnh ……”
Qua Qua gật gật đầu, có chút không vui nói: “Lão đại kỳ thật là không muốn ta làm bóng đèn à?”
Diệp Thiếu Dương liếc trộm Nhuế Lãnh Ngọc, thấy không có bất kỳ phản ứng gì, liền hung hăng trừng mắt nhìn Qua Qua một cái, rồi cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi về phía hạ du dòng suối.
Dọc theo bờ suối đi được gần trăm mét, phía trước xuất hiện một con đường nhỏ lát đá xanh, một bên vách đá núi được mài đẽo rất trơn nhẵn, cứ cách một đoạn lại có một bích động, bên trong đặt giá cắm nến bằng thanh đồng.
“Đây là nơi nào nhỉ?”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói.
“Đương nhiên là cổ mộ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn quanh trái phải, nói.
“Cổ mộ có hai tầng? Minh Thái Tổ vì sao lại muốn làm như vậy?”
Nhuế Lãnh Ngọc không trả lời, ngồi xổm xuống đất, moi một viên lát bằng đá bị vỡ ra, nói: “Gạch mộ hình hoa mai, đây gọi là Mai hoa chuyên, là đặc sản của thời kỳ Đông Tấn, người Tấn tự xưng cao nhã, ví mình như hoa mai, cho nên hồi đó hoàng thất quý tộc, vương công đại thần đều dùng loại gạch hoa mai này để làm huyệt mộ.
Nhưng loại gạch lát bằng đá này có chi phí chế tạo rất cao, đến thời Nam Bắc triều hỗn chiến, quốc lực suy yếu, nên không còn tập tục này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089354/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.