Diệp Thiếu Dương không có hứng thú đối với nhân vật lịch sử, tuy nhiên sau khi nghe cô nói như vậy, cũng nhịn không được nhìn lại vài lần, cảm thấy Minh Thái Tổ tuy không phải soái lắm, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mắt sáng tinh anh, rất có phong thái uy nghi quân lâm thiên hạ.
“Sao ta lại thấy, có chút quen mặt nhỉ.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Quen mặt chứ, có một đại nhân vật là cháu đích tôn thứ hai mươi chín của ông ta, dân gian đều nói hai người không chỉ có ngoại hình giống, mà đến thủ đoạn hành sự cũng giống nhau, mạnh mẽ quyết đoán, dám làm dám chịu.
Không ngờ tướng mạo thật đúng là …..
lại có vài phần giống nhau đến vậy.”
Diệp Thiếu Dương hơi suy tư, nghĩ tới đại nhân vật mà nàng nói chính là vị nào, giật mình nhớ tới.
Lịch sử thật là trùng hợp, ẩn chứa trong đó sự huyền bí, thật là không cách nào nghiên cứu được.
Đi một hơi đến cuối đường, thì có một cánh cửa đá rất lớn chặn lại.
Cửa chia làm hai phiến đá, đóng kín lại, khoá cửa là một khối đá trạm hình Bát quái.
Phía trên cửa đá, chính giữa có khắc một chữ to: Minh.
Hai người ngẩng đầu nhìn một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi: “Có ý gì đây?”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, đi tới phía trước mặt khối đá, lấy Âm Dương Bàn của mình ra, đối chiếu phương vị với mặt bát quái trên cửa.
suy đoán một hồi, nói: “Đây là quẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089348/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.