Bốn người cẩn thận đi xuyên qua, đi qua một cái cổng vòm ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đi ở trước đội ngũ, đột nhiên nghe được có thanh âm nước chảy, vội vàng đứng lại, dùng đèn pin chiếu qua, phát hiện có một cây cầu hình vòm màu trắng đứng sừng sững ở đối diện, bên dưới đương nhiên là…… một dòng suối, nước suối trong vắt, bên cạnh còn là bãi đá cuội.
Tứ Bảo bật lửa đốt một quả pháo sáng, ném tới phía trước, trước mắt lập tức được chiếu sáng lên.
Mọi người mở to hai mắt nhìn, nhịn không được đều kinh ngạc cảm thán: Trước mắt không chỉ có cây cầu nhỏ với dòng suối, trong khoảng không gian thật lớn này, một tòa cung điện cao chót vót, đương nhiên không phải là thật, mà chỉ là mô hình có tỉ lệ khoảng một phần trăm, nhưng tạo hình trông rất chân thật, đình đài lầu các, kết cấu tinh xảo, nhìn qua sinh động như thật.
“Cái quỷ gì đây?”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.
“Đã tới Địa Cung, lăng mộ của vương hầu danh tướng, đều có một nơi như vậy,”
Tứ Bảo đã thấy nhiều nên cũng không lạ, “Cung điện này được mô phỏng theo nơi chủ mộ từng sống lúc sinh thời, đây là Đế Vương Lăng do Thái Tổ xây dựng năm đó, khẳng định được chế tạo phỏng chế dựa theo cung điện của ông ta lúc còn sống.”
Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, lẩm bẩm nói: “Những thứ này đối với các nhà khảo cổ học, có ý nghĩa thật là trọng đại.”
“Chúng ta không phải là khảo cổ, mà là trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089341/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.