“Sư phụ, sao người lại bảo Thiếu Dương giết Đạo Phong!”
Thanh âm của Trần Lộ truyền ra từ trong Âm Dương Kính, cô ta thấy Thanh Vân Tử kể về thân thế của Đạo Phong, vốn dĩ đang chăm chú lắng nghe, không ngờ câu cuối cùng lại là như vậy, thất thanh kêu lên, một khuôn mặt kinh hoảng sợ hãi hiện trên mặt kính.
Thanh Vân Tử không để ý tới, dùng Thái Ất Phất Trần tùy tiện vẽ hai nét bút trên mặt kính, hình thành một đạo phong ấn, đem Trần Lộ ép vào trong gương.
Chiêu thức pháp thuật này đơn giản như vậy, nhưng lại thần diệu vô cùng, nếu là ngày thường, khẳng định Diệp Thiếu Dương sẽ muốn học cho được, nhưng lúc này lại chẳng có hứng thú nào mà nghĩ tới.
Vấn đề mà Thanh Vân Tử nói quá nghiêm trọng.
Đạo Phong cùng với hắn chỉ sống cùng nhau không quá mười năm, nhưng trong lúc mình cô độc trên Mao Sơn, ngoại trừ sư phụ ra thì hắn chính là người thân duy nhất.
Hắn tin Đạo Phong tuy trời sinh tính tình quái gở, không có lấy một người bạn, nhưng mà Đạo Phong cũng có tình cảm giống như mình.
“Con…… con làm không được.”
Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời, “Hơn nữa con tin tưởng, con với sư huynh sẽ không có một ngày như vậy.”
“Chỉ mong là thế, chỉ mong là ta nghĩ nhiều.”
Thanh Vân Tử đứng lên, ném Thái Ất Phất Trần trong tay cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Khuya rồi, đi ngủ đi.”
Đi đến bên ngoài cửa viện, lại quay đầu nói: “Mai là ngày xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089312/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.