“Cô…… không muốn nói gì sao?”
Vương Bình ngẩn ra, “Ta? Nói cái gì?”
rồi chuyển qua chuyện khác, “Bất quá nói thật, Thiếu Dương ca, lần này thật sự rất cám ơn ngươi, để sau ta mời ngươi một chầu đi, để cảm ơn về chuyện lần này.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Không phải câu này.”
“Thế…… có phải huynh muốn hỏi, lúc ấy vì sao ta lại một mình đi trước, kỳ thật là ta cũng không nghĩ sẽ bỏ lại ngươi…….”
Diệp Thiếu Dương vẫn là lắc đầu, “Cũng không phải câu này.”
Vương Bình nhìn hắn, tỏ vẻ mê mang.
Diệp Thiếu Dương thở dài, vươn người lên phía trước, nhìn Vương Bình.
“Ta muốn nghe chính là: vì cái gì mà cô muốn dẫn ta vào trong đó, là ai đã sai khiến cô?”
Vương Bình miệng chầm chậm mở ra, bỗng nhiên đứng lên, “Thiếu Dương ca, huynh nói như thế là có ý gì! Ngươi ở bên trong đó đã hoài nghi ta một lần, hiện tại vẫn còn nghi ngờ ta nữa là sao!”
Nói xong, nước mắt chảy xuống, lôi kéo Tiểu Mã rời đi.
Tiểu Mã vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, bị Vương Bình kéo đi về phía thang máy.
Diệp Thiếu Dương một bước đi trước, chắn cửa thang máy, nếu lời đã nói ra, nếu còn chưa làm cho rõ ràng, khẳng định không thể bỏ qua như vậy.
Vương Bình vội trốn ra sau lưng Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, gãi gãi đầu, “Có chuyện gì ……..Không thể để ngày mai nói lại đi, ta trở về rồi hỏi cô ấy một chút, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089272/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.