Chương trước
Chương sau
Nhưng mà cô ta cũng cung cấp một manh mối quan trọng: “Nếu ngươi muốn bắt được Tử Nguyệt, trước hết phải tìm được cô ta, tuy cô ta không thể rời khỏi U linh lộ, nhưng có một động phủ ở bên trong mắt trận, trận pháp vu thuật kia ta cũng không hiểu, cho nên dù ta ở nơi đó mấy năm, cũng không biết mắt trận ở đâu.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chuyện này đích thực rất phiền toái, không phá được trận pháp thì cũng không thể bắt Tử Nguyệt, muốn quyết đấu còn phải xem nhân gia kia có chịu đánh hay không nữa, muốn phá trận, lại không tìm thấy mắt trận, vu thuật Nam Dương Sinh cơ biến này, không giống như Đạo pháp Trung Nguyên, cho nên bản thân cũng không có biện pháp nào.

“Đúng rồi, trận pháp nơi đây, còn có cái quan tài này, là chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Trận pháp này là do năm đó sau khi Vu sư ép người tự sát, dùng để thu lại oán khí cùng hồn phách của chúng ta, sau đó ta lại bị nhốt ở U linh lộ, nên đâu biết nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng mà linh lực hồn tinh trong Quỷ Tướng của ta, bị ngân đinh rút ra luyện hóa, hội nhập trên khối thi thể kỳ quái này, lúc ta trở lại nơi này, thì nó đã ở đây rồi, ta cũng không biết là cái gì, nhưng cũng không có cảm giác được thi khí, vì thế chắc hẳn nó không phải thi thể.”

Không phải thi thể…… thì sẽ là cái gì? “Nhưng mà lúc Vu sư Thái Lan kia đuổi tới đây, trong thời điểm cùng ta đấu pháp có nói qua, trận pháp này liên quan đến toàn bộ phong ấn trên U linh lộ, nếu mở ra, Tử Nguyệt sẽ không còn bị giam cầm, đến lúc đó nếu cô ta chạy thoát, ta biết đi đâu tìm cô ta, cho nên ta vẫn không có chạm tới quan tài này, ta khuyên ngươi cũng đừng có đụng vào.”

“Yên tâm đi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nếu trận pháp này thật sự có liên quan với U linh lộ, hắn cũng không có dám lộn xộn, thả Tử Nguyệt ra còn đỡ, vạn nhất thả ra luôn những con Đồng Giáp Thi phía dưới thì phiền phức lớn.

Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, lúc này ai đến đây? Lâm Du nhẹ nhàng bay tới cửa, bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm hoảng sợ của một người, “Lâm Du!”

Là Lão Quách! Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy ra cửa, thấy Lão Quách chỉ có một mình, vì thế kêu hắn vào trong, rồi kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ quan tài một lúc, rồi xác định nó là Âm Dương Huyền Quan.

“Âm Dương Huyền Quan, thi thể ở trên, bốn phía thông âm phong, phía dưới dùng linh vật để cung cấp nuôi dưỡng nó, địa khí dâng lên, có thể hội tụ linh lực vào thi thể, người Miêu cổ đại tin rằng làm như vậy có thể làm cho người chết được trọng sinh, tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó có thể lên trời thành tiên…… Dĩ nhiên đây chỉ là nói nhảm mà thôi, nhưng dù sao cũng là truyền thống.

Nếu mà giống như vậy, dùng lực lượng của hồn tinh cung cấp nuôi dưỡng, hơn nữa còn dùng Kim Lũ Thi Y bao bọc lại, bên trong lại không phải thi thể, thật sự kỳ quái.”

Hắn đưa tay sờ sờ Kim Lũ Thi Y, cái vật hình người kia lập tức vặn vẹo giống như lúc trước, dọa Lão Quách sợ đến nhảy dựng lên, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu sư đệ, ta cảm thấy mọi thứ ở đây, thậm chí bao gồm cả trận pháp Sinh Cơ Biến, đều ứng trên cái vật kỳ quái này, chỉ cần mở ra Kim Lũ Thi Y nhìn xem, thì mọi chuyện đều rõ ràng.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không cần vội như thế, vạn nhất phá hủy trận pháp, hậu quả thực nghiêm trọng, dù sao nó ở trong này cũng chạy không được, chờ ta tìm được tên Vu sư Thái Lan kia, sẽ ép hắn nói ra chân tướng của nó.”

Lâm Du lập tức tán đồng, nói: “Ta giúp ngươi đi tìm hắn, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, về phương diện này ta có biện pháp hơn ngươi, có được manh mối sẽ tới tìm ngươi……”

Nói xong trực tiếp lướt ra ngoài cửa sổ.

Nhìn bóng dáng cô ta, ánh mắt Diệp Thiếu Dương toát ra một chút lo lắng.

Kiểm tra ở mọi nơi một lần, không phát hiện được gì, ba người Diệp Thiếu Dương cùng nhau rời khỏi toà nhà giải phẫu, theo Lão Quách đến nhà hàng đã hẹn trước đó, vừa thấy đây là một tòa nhà lớn mấy chục tầng, Diệp Thiếu Dương biết nhất định là do Chu Tĩnh Như sắp xếp, chỉ có nàng mới làm lớn như vậy.

Diệp Thiếu Dương bước vào phòng ăn đã đặt riêng, mọi người lập tức nhiệt tình nghênh đón, đặc biệt là Chu Tĩnh Như, quan tâm dò hỏi tình huống của hắn, hơn nữa còn kéo hắn ngồi xuống ngay cạnh mình.

Tạ Vũ Tình cũng ngồi bên cạnh, hai người đem kẹp hắn ở giữa.

Lão Quách thấy cảnh này, cùng Tứ Bảo trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu, vừa lúc bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, hỏi hắn: “Hai người liếc mắt nhìn nhau làm gì thế?”

Lão Quách lắc đầu, vuốt cái ót nói: “Chỉ là cảm thấy đau đầu giùm người nào đó thôi?”

Vì chờ Diệp Thiếu Dương, mọi người đang uống trà, đồ ăn vẫn chưa mang ra, lúc này Chu Tĩnh Như mới gọi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người bắt đầu ăn uống.

Chu Tĩnh Như gắp lấy gắp để đồ ăn cho Diệp Thiếu Dương, còn gọi thêm một chén “Canh đại bổ”

cho hắn uống, Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nghĩ thầm mình chỉ là hồn phách bị thương, nhưng không biết là Đạo Phong hay Dương Cung Tử đã trị hết rồi, thân thể hiện tại không có việc gì, bất quá lòng tốt thì không thể chối từ, bị cô giám sát uống hết chén canh.

Vừa ăn cơm uống rượu, Diệp Thiếu Dương vừa đem tình huống hiện tại nói lại một lần, bảo mọi người phải cẩn thận, để tránh bị giống như Vương Bình, trúng chiêu của tên Vu sư Thái Lan kia.

Nói đến đây, Vương Bình nâng một ly rượu, đứng dậy mời hắn.

Tiểu Mã một bên còn mạnh miệng nói: “Người một nhà, em không cần phải khách khí với hắn.”

Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười, không có nói gì.

“Hai người các cô thật ra không cần phải sợ,”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình với Chu Tĩnh Như, “Hai người đã có nhẫn hắc diệu thạch mà ta đưa, chỉ cần không đi lên núi đó, thì dù có bị Vu sư kia tìm tới tận cửa, cũng có thể ngăn cản một chút……”

Vốn là nói để làm cho các nàng yên tâm, nhưng mà kết quả phát hiện hai người nghe đến đó, biểu tình có chút không đúng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Hai người đều cười cười, không nói gì.

Tạ Vũ Tình thừa lúc không ai để ý, trừng mắt liếc hắn một cái.

Diệp Thiếu Dương đầu óc có chút loạn, cho nhẫn bảo hộ các người, chẳng lẽ có gì sai? Mọi người ồn ào bàn tán thảo luận, cuối cùng Diệp Thiếu Dương tổng kết lại, trước mắt đầu tiên là phải tìm ra tên Vu sư Thái Lan kia, chế phục hắn, ép hỏi hắn nói ra chân tướng của Âm Dương Huyền Quan, sau đó mới nghĩ cách đối phó Tử Nguyệt.

Theo việc phát hiện ra Âm Dương Huyền Quan, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn, khó có thể phân biệt rõ ràng.

Cơm nước xong, lúc mọi người cùng nhau xuống lầu, Tạ Vũ Tình cố tình để bọn họ đi trước, lui lại phía sau đi cùng Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn mà giơ ngón giữa lên “Làm gì, sao lại mắng ta?”

Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

“Nhẫn hắc diệu thạch,”

Tạ Vũ Tình nói, “Vì sao Tiểu Như cũng có?”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc ăn cơm cô có biểu tình kỳ quái, cười cười: “Sao mà người khác không thể có, đây là ta tặng các cô trừ tà, cô coi nó là nhẫn đính hôn hả?”

Tạ Vũ Tình mặt đỏ lên, đá một phát lên mông của hắn, “Biến!”

Vì trời đã tối, mọi người lại vừa uống rượu xong, vì thế đều không trở về Thạch Thành, Chu Tĩnh Như đặt phòng khách sạn, đưa mọi người tới đó nghỉ ngơi.

Mỗi người một phòng, Diệp Thiếu Dương về phòng tắm rửa, sau đó một mình yên lặng đứng trước cửa sổ thật lâu, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, tỏ ý muốn đi gặp cô.

Chu Tĩnh Như liền vui vẻ đồng ý, nói hắn biết số phòng, Diệp Thiếu Dương thay xong quần áo, qua phòng cô gõ cửa.

Chu Tĩnh Như quấn khăn tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, đương nhiên vừa mới tắm xong, vai ngọc trắng tuyết lộ ra, nhìn qua kiều diễm động lòng người.

“Thiếu Dương ca, ngươi tìm ta có việc gì?”

“Ách……”

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng của cô, gãi gãi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.