Chương trước
Chương sau
Nương theo ánh sáng của ngọn nến, Diệp Thiếu Dương nhìn thăm dò gian phòng nghỉ, phòng không lớn cũng không nhỏ, khắp nơi để đầy kệ giá, một số trống không, một số bày đầy đồ vật.

Quả nhiên, hai bên sườn căn phòng, bên kia một con, bên này hai con cương thi, còn có hai con giống như người chết nằm ở góc tường, còn một con đứng hướng mặt vào tường, đôi tay vung vẩy như là muốn bắt lấy thứ gì từ bức tường.



Nó đang làm gì thế?”

Vương Bình nhìn thấy cương thi, tuy sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếu kì về hành vi của nó.

Dương Tư Linh chỉ chỉ trên góc tường, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, theo ánh nến ảm đạm, thấy góc tường có một con dơi treo ngược, mọi người bừng tỉnh, thì ra con cương thi này muốn bắt dơi! “Con cương thi tu thành thi ma phía trước, cổ cứng đờ, không thể nào ngẩng đầu nhìn trời.”

Diệp Thiếu Dương giải thích thêm một chút.

Đưa mắt nhìn sâu trong phòng, nói: “Bên trong quá tối, thấy không rõ, không biết còn có cương thi nào khác hay không, chúng ta có thể thử một chút.”

Dương Tư Linh nói: “Thử thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói bọn họ ra ngoài trước, rồi bảo Giang Phi Long đưa tay cho mình.

“Làm gì?”

Giang Phi Long nghi hoặc hỏi.

“Yên tâm, không bắt ngươi làm gay đâu.”

“Làm ….

cái gì?”

Giang Phi Long trợn to hai mắt.

“Ách, chính là hỏi ngươi đã có ăn qua gà hay chưa”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, suýt chút nữa đã quên không gian này không có từ đó, sau đó lại nghĩ, không biết thế giới trong không gian Ác linh này, xã hội đã phát triển thành bộ dạng gì rồi, có giống như là thế giới của mình ngoài kia không? Giang Phi Long vừa nghe đã kích động nói, “Ở nào có gà, gà trông thế nào, ta lớn như vậy mà cũng chưa từng thấy qua, bác Lương có vẽ cho ta xem, nhưng vẽ xấu quá, bọn họ nói giống như con quạ đen, quạ đen thì trông như thế nào?”

“Tương lai, ngươi nhất định sẽ thấy được.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng hiện lên một tia bi ai, nắm tay trái của nó, mở bàn tay ra, nói: “Hôm nay ta dạy ngươi một môn pháp thuật, có muốn học không?”

Giang Phi Long lập tức gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.

Diệp Thiếu Dương theo thói quen ma đưa tay định lấy bút chu sa, kết quả chẳng sờ được gì cả, cười khổ lắc đầu, cắt ngón tay, dùng máu vẽ trên lòng bàn tay Giang Phi Long một cái Chưởng tâm lôi, sau đó dạy nó khẩu quyết kích phát.

Chờ sau khi nó nhớ kỹ, bảo nó cứ coi mình là đối tượng, dùng sức đánh một chưởng.

“Ta ra tay rất mạnh đó, sư phụ biết rồi.”

Giang Phi Long có chút chần chừ.

Dương Tư Linh cũng gật đầu, nói: “Đứa nhỏ này ngộ tính rất cao, trong cơ thể có chút pháp lực.”



Không sao, đánh đi, dùng toàn lực.”

Diệp Thiếu Dương có chút khinh thường, nghĩ mình thân thể Thiên sư, còn phải sợ một tên nhóc sao? Giang Phi Long đành phải nghe theo lệnh, niệm lại khẩu quyết một lượt, rồi vận toàn lực đánh một chưởng vào bụng Diệp Thiếu Dương.

“Phụt……”

Diệp Thiếu Dương phun ra một ngụm nước, bị đánh bay ra xa mấy mét, ba người nhanh chân chạy đến đỡ hắn dậy.



Trên mặt đất có rêu xanh, quá trơn.”

Diệp Thiếu Dương chà chà bàn chân xuống nền đất, giận dữ nói.

Nhưng mà cả người run run, đậu má, đã quên mất cương khí trong cơ thể mình chỉ bằng một phần mười, hơn nữa bản thân giờ lại là linh hồn, Chưởng Tâm Lôi vốn được dùng để khắc chế hết thảy quỷ, yêu, thi, linh, vì thế …..

thành ra bi kịch thế này.



Không tồi, không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu Giang Phi Long, khẽ cười nói, tuy nhiên trong lòng lại mắng xối xả, thằng nhóc này sao mà quá thành thật, bảo ngươi xuất toàn lực là ngươi xuất toàn lực, không biết chừa cho ta chút mặt mũi, giờ bụng đau điếng đến thế này đây…… Nghỉ ngơi một chút, Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm dù sao ngón tay cũng đã bị rách, quyết định lấy ba cây gậy gỗ đào qua, dùng máu vẽ đạo văn lên đó, tăng mạnh linh lực, sau đó nhặt một cục đá từ dưới đất lên, dẫn bọn họ trở lại tầng hầm ngầm.

Vươn đầu nhìn về phía nhà kho, con cương thi ngốc kia vẫn còn đang ở đó giơ hai tay lên, cố nhảy để với tới con dơi trên góc tường.

Diệp Thiếu Dương ném đá, nhắm vào giữa con dơi.

Chiêu thức này là kiến thức cơ bản của lăng không phi tiền, tuy cương khí đã yếu hơn nhiều, nhưng thủ đoạn thì vẫn còn, cục đá bay đi, đánh trúng làm con dơi nát ra, máu tươi phụt ra, theo vách tường chảy xuống.

Bởi vì thể tích con dơi quá nhỏ, nên chỉ có một con cương thi gần đó phát hiện, nhưng một khi máu chảy ra thì sẽ không như vậy, hai con cương thi khác đang ngủ say nơi góc tường lập tức cả người run run, liền theo mùi máu mà đi tới, ba con cương thi cùng muốn tranh giành lấy thi thể con dơi, cử động như đồ cơi dây cót vậy, trạng thái như điên cuồng.

Chờ máu chảy xuống một độ nhất định, ba con cương thi liền ghé vào vách tường mà liếm, cảnh tượng nhìn qua thật là kinh tởm.

Lúc này, từ sâu trong phòng, có hai con cương thi nữa đi ra, gia nhập vào cuộc tranh giành.

“Quả nhiên vẫn còn, may mắn vừa rồi không lỗ mãng.”

Dương Tư Linh hít một hơi, nói “Một hai ba bốn năm, Diệp đại ca, phải làm gì bây giờ?”

“Lên!”

Diệp Thiếu Dương vừa nói xong, lập tức lao lên, phi thân một bước vọt ra phía sau một con cương thi, không chút khách khí dùng gậy gỗ đào chọc vào gáy nó.

Chỉ nghe “răng rắc”

một tiếng, bị gậy gỗ đào đâm thủng sọ, xuyên qua mắt trái, gậy rút ra, kèm theo cả một đống dịch não.

Con cương thi kia run lên vài cái, ngay lập tức mất mạng.

Lúc này, mấy đồng bọn của nó mới có phản ứng, nhanh chóng xoay người, Diệp Thiếu Dương cầm gậy gỗ đào, đâm vào miệng một con cương thi, thọc nghiêng vào, đẩy lui nó đến cạnh tường, tay trái cầm cục gạch lấy từ hoa viên bên ngoài, đập từng phát vào đầu cương thi, liên tục đến khi đầu vỡ vụn ra, óc phụt ra.

Thở nhẹ một hơi, xoay người lại nhìn, Dương Tư Linh đang dùng gậy gỗ đào giết chết một con cương thi, Giang Phi Long thì vừa mới dùng Chưởng tâm lôi đánh ngã một con cương thi, đang giao đấu với con thứ hai, nhưng đối mặt trước đòn tấn công của cương thi, bộ dáng có chút không đủ tự tin.

Diệp Thiếu Dương tiến đến giúp nó, giơ gạch lên nhằm vào cái ót cương thi mà đập, bất quá con cương thi kia nhận ra sau lưng có khí người, bỗng nhiên xoay người lại, há to miệng phun ra một ngụm thi khí rồi cắn tới Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lăn một vòng ngay tại chỗ, từ bên người cương thi chuyển qua, vòng ra phía sau nó, cương thi lập tức xoay người, hai tay như đao, bổ xuống đầu Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận!”

Giang Phi Long khẩn trương la to.

Diệp Thiếu Dương gặp nguy không loạn, dùng hết sức, giơ gạch lên, nhằm vào chỗ mềm yếu nhất trên đầu gối của cương thi mà đập.



Răng rắc”

một tiếng, xương đùi bị gãy, thân thể cương thi rũ xuống một bên, hai tay vốn định bổ vào đầu Diệp Thiếu Dương bị trật sang bên cạnh, chọc thành mười lỗ thủng sâu vào mặt đất.

Diệp Thiếu Dương tay nâng cục gạch, lại nện vào đầu gối khác của cương thi, hai chân đều bị phế đi, cương thi không thể đứng thẳng được, liền quỳ rạp xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương thuận thế tránh ra, xoay người một cái, cưỡi lên lưng cương thi, cầm cục gạch trong tay, không ngừng đập mạnh vào gáy nó…… “Dùng gạch đập chết cương thi……”

Giang Phi Long đứng một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.

Diệp Thiếu Dương đứng lên, lau mồ hôi, thở hổn hển, nhìn nó cười cười, “Pháp khí chỉ phụ trợ thủ đoạn, ứng biến là quan trọng nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.