Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương lúc này mới buông tay nàng ra, hỏi có chuyện gì xảy ra dưới đó.

Mỹ Hoa thuật lại đúng sự thật, những gì mình trải qua sau khi đi vào hắc động: Dưới nước là một huyệt động, rất dài, hơn nữa lại uốn lượn, khoảng chừng hai ba trăm mét, phía sau còn có một huyệt động, sau khi tiến vào, mới chân chính tới mạch nước ngầm, bên trong là một thuỷ vực rộng lớn, Mỹ Hoa đáp xuống mặt đất, phát hiện bề mặt không phải bùn đất, mà là sườn dốc núi đá, đi theo núi đá lên trên, cuối cùng cũng rời khỏi mặt nước, bò lên đảo nhỏ bằng nham thạch.

Trên “Đảo nhỏ”

, cao mấy chục mét, vẫn là nham thạch, hoàn toàn không có một chút ánh sáng.

Mỹ Hoa dù sao cũng là quỷ, có năng lực nhìn trong bóng đêm, đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện, mặt trên nham thạch hẳn là núi, cái gọi là “Đảo nhỏ”

chắc được tách ra, rơi xuống từ trên thân núi, các dấu vết đều rất giống, đi sâu vào phía bên trong, quả nhiên một đầu “Đảo nhỏ”

vẫn còn dính với thân núi, có một huyệt động rất lớn, phát ra từng luồng thi khí.

Do dự một chút, Mỹ Hoa cũng tiến vào huyệt động, theo triều nghiêng lên trên đi được không bao xa, huyệt động chia thành mấy nhánh, nàng đang suy xét xem nên đi vào chỗ nào, đột nhiên cương thi từ trong mấy huyệt động tràn ra, đều là Đồng Giáp Thi mặc võ trang hạng nặng.

“Lẽ ra, cương thi với quỷ đều thuộc dị loại, bình thường sẽ không công kích lẫn nhau, nhưng lũ cương thi đó sau khi phát hiện ra ta, cả đám lao tới phun ra thi khí, ta thấy bọn chúng đều là cương thi sơ cấp, không có gì phải sợ, đánh chết mấy con, đột nhiên từ bên trong truyền tới một tiếng gầm rú khủng bố, thi thuỷ chảy ra từ mấy huyệt động, lúc này ta mới ý thức được nguy hiểm……”

Mỹ Hoa thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nói tới đây, dừng lại nghỉ một lúc.

Tạ Vũ Tình nhân cơ hội này, quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương một vấn đề làm mình khó hiểu: “Quỷ hồn không phải hư vô sao, cương thi là thực thể, hai bên hoàn toàn không giống nhau, sao lại đánh nhau được?”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn nàng, nói: “Nếu theo như cô nói, quỷ hồn chẳng phải là vô địch sao, một quỷ hồn bình thường, cũng có thể đánh bại cả Thi Vương rồi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, cho nên ta muốn biết vì sao.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa, thấy nàng vẫn đang dùng quỷ thuật khôi phục hồn lực, vì thế kiên nhẫn giải thích cho Tạ Vũ Tình: “Cái gọi là thiên địa đại đạo, đối với quỷ, yêu, thi, linh, bốn loại tà vật có một sự cân bằng, thi khí có thể phá linh thể của quỷ hồn, nói cách khác, trong mắt cương thi, quỷ hồn là một thật thể có thể xé rách mà không phải hư ảnh, thân thể dính thi độc, cũng là bị ăn mòn, nếu bị thương quá nặng cũng sẽ hồn phi phách tán, cũng giống con người.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới hiểu ra vấn đề.

Diệp Thiếu Dương cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ, một lát sau, thương thế của Mỹ Hoa đã được khôi phục thêm một phần, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi thi thủy tràn ra, ta liền biết không phải là đối thủ của nó, muốn lui ra ngoài, nhưng là bị đám tiểu cương thi vây quanh, lúc này có một đại gia hỏa từ bên trong bò ra, thi khí tỏa ra mạnh mẽ, toàn thân được bao bọc bởi kim giáp, đến mặt cũng bị bịt kín, trên người còn có một tầng thi khí khủng bố hộ thể.

Tay hắn cầm một thanh cự kiếm màu đen, vừa thấy ta đã khai triển công kích, mặc kệ ta phản kích thế nào, cũng không thể đột phá được lớp thi khí bao bọc bên ngoài, chứ đừng nói kim giáp trên người hắn.

Ta cầm cự được mấy hiệp, cổ bị một tay hắn chọc thương, liều chết phá vòng vây của đám cương thi xông ra ngoài, đại gia hỏa không hề truy đuổi, chỉ có một đám tiểu cương thi đuổi theo.

Thế giới dưới nước dù sao cũng là địa bàn của ta, tuy bị thương nặng, nhưng lũ tiểu cương thi đó không thể làm gì được ta, ta vừa đánh vừa lui, trở lại bên này kết giới, một số cương thi cũng theo qua đây, bị ta giết chết, ném lên bờ.

Ta ở dưới quan sát một hồi, thấy đám cương thi còn lại đều bị kết giới vây khốn, lúc này mới đi lên, cảm giác dưới nước còn đỡ, nhưng vừa lên cạn, mới nhận ra thương thế nghiêm trọng, hồn phách dường như đang bị phân tán, lúc này mới rơi xuống dưới.”

Diệp Thiếu Dương nghe nàng kể xong, là người đầu tiên hỏi về vấn đề mình thấy nghi hoặc: “Những con cương thi đó, đúng ra là không thể thoát ra khỏi kết giới sao? Mấy con bị ngươi ném lên là có chuyện gì?”

Mỹ Hoa nói: “Sau khi ta quan sát lại mới phát hiện, thời điểm ta xuyên qua kết giới, đã quấy nhiễu đến sự tuần hoàn của kết giới chi lực, làm cho vị trí bị ta xuyên qua xuất hiện một cái khe, phải mất hơn nửa phút mới có thể phục hồi như cũ, mấy con cương thi kia chính là nhân dịp này mà chui ra ngoài.”

"Nói như vậy, kết giới kia là một linh lực trận pháp, khi quỷ hồn xuyên qua, sẽ có phản ứng ……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, vỗ đùi, nói: “Ta hiểu rồi!”

Mấy người Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi hiểu cái gì?”

“Hiểu được vì sao lúc trước, ngẫu nhiên có một hai con cương thi có thể chui ra ngoài.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Từ sau khi phát hiện đáy nước có kết giới, ta liền nghĩ, có phải còn có một lối ra khác hay không, cương thi có thể xuất nhập, nhưng Mỹ Hoa vừa rồi cũng nói, không tồn tại lối ra vào thứ hai, mà kết giới kia lại có thể bị quỷ hồn phá hư trong thời gian ngắn, cho nên chỉ có một loại khả năng: Trước đó đã có quỷ hồn xuống dưới đáy nước, đi qua kết giới mà vào, lúc đi ra đã vô tình để mấy con cương thi bám theo, nhưng nó có thể không đủ thực lực, hoặc cũng không nghĩ giết mấy cương thi đó, nên Đồng Giáp Thi lên bờ, không phải tìm người đoạt xá, thì là hút máu, cho nên mới gây ra những sự kiện kia.”

Tạ Vũ Tình nghe xong, nói: “Con quỷ này là người nào, sao lại muốn xuyên qua kết giới vào trong?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Cái này có quỷ mới biết.”

“Còn con Đồng Giáp Thi vương kia vì sao lại không nhân cơ hội này để thoát ra?”

Tạ Vũ Tình lại hỏi.

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, Mỹ Hoa đã nói trước: “Kết giới kia chỉ nứt ra một khe rất nhỏ, căn bản không đủ để Thi Vương đi qua.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tu vi bản thân càng mạnh, thì khi tiếp xúc trận pháp hay pháp khí, sẽ làm cho phản lực càng lớn, giống như kinh hồn linh, cảm giác được oán khí càng mạnh, thì thanh âm lay động sẽ càng vang dội.

“Chủ nhân, có phải ngươi muốn đối phó con Đồng Giáp Thi Vương kia?”

Mỹ Hoa nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận, ngươi…… thương thế còn chưa có khôi phục lại, cứ ở bên ta tu dưỡng một thời gian đi.”

Nói xong lấy ra một lá linh phù, ném lên không trung.

Thân thể Mỹ Hoa lập tức hóa thành một làn khói, bám vào linh phù.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy, nhét vào đai lưng của mình, trầm ngâm một chút, nhìn Lão Quách nói: “Sư huynh thấy chuyện này thế nào?”

Lão Quách thổi một hơi khói thuốc, nói: “Nghe Hà Cơ kể lại, cái gọi là đảo nhỏ kia, tám phần chính là được tách ra từ một ngọn núi, có khả năng là do trận động đất năm đó, chỗ sâu trong huyệt động hiển nhiên chính là cổ mộ, nói cách khác, phía dưới ngọn núi vốn trống rỗng, là mạch nước ngầm, vì động đất nên một phần ngọn núi mới rơi xuống đó.

Cổ mộ bị khai mở, đương nhiên lũ cương thi trong đó đã thoát ra ngoài, có một số con đã theo mương nước đen đi lên hại người, sau lại có pháp sư dựng nên phong ấn dưới đó, làm đám cương thi đó không cách nào ra được, Chính là như vậy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.