Chương trước
Chương sau
Thị lực của Thông thiên nhãn ở dưới nước cũng rất có hạn, muốn là nhìn sâu vào bên trong nữa, thì cái gì cũng không thấy rõ.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, quay lại trên mặt đất, nhìn thấy Lão Quách đứng bên cạnh Tạ Vũ Tình, hỏi: “Bên kia thế nào?”

“Cái ao đó không có đáy, tám phần chính là thông đến chỗ này, ta đã rải pháp dược với vôi xung quanh, diệt trừ thi khí trong phòng, cửa cũng đã niêm phong, có thể ngăn chặn cương thi ra ngoài, đợi lát nữa đệ tới đó làm thêm một đạo phù ấn, liền OK thôi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, thuận miệng hỏi: “Tiểu Mã đâu?”

“Hắn đi tìm bạn gái rồi, nghe nói làm nghiên cứu sinh gì đó trong trường, kỳ nghỉ cũng không quay về.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ Tiểu Mã có nói, Vương Bình hiện đang học ở Học viện Y khoa, thật đúng là khéo.

“Phía dưới thế nào?”

Lão Quách hỏi tình hình, Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại tình huống ở dưới đó, bao gồm cả hình thái của kết giới.

“Cái này hiển nhiên không phải phong ấn Đạo gia, nhưng ta đã dùng cương khí cảm giác một chút.

Đây hẳn là một kết giới có thật thể, phong ấn tất cả những gì hữu hình.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Kết giới không có quá mạnh, ta có thể phá giải, nhưng một khi kết giới bị mở ra, có lẽ sẽ đánh thức lũ Đồng Giáp Thi bên trong, hiện tại tình huống vẫn chưa rõ, đương nhiên là không làm như vậy được.”

Lão Quách trầm ngâm một hồi, liền nảy ra biện pháp, nói: “Tiểu sư đệ, nếu đây là phong ấn kết giới hữu hình, đệ với cương thi không thể ra vào, nhưng quỷ hồn thì có thể, đệ có thể gọi Qua Qua hay ai đó tới, bảo hắn giúp đệ đi vào thăm dò xem sao.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy việc này rất thích hợp, giơ tay trái, tìm trong mấy đạo hồn ấn, tìm được hồn ấn của Qua Qua, dùng ngón cái ấn lên trên, đang muốn dùng cương khí để kích hoạt, Lão Quách đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

“Tiểu sư đệ, nơi này nước đen như vậy, phía dưới lại có cương thi, hắc động phía dưới nước chắc chắn sẽ bị pha trộn thi thủy, quỷ khi xuống nước, quỷ lực vốn có sẽ bị khuếch tán, lại bị thi thủy áp chế, càng trở nên vô dụng, vạn nhất phía dưới thực sự có Đồng Giáp Thi vương, ta sợ Qua Qua không thoát được.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy, lẩm bẩm nói: “Nếu là một con thủy quỷ thì tốt rồi.”

Tạ Vũ Tình nghe thế chen vào một câu: “Vậy ngươi đi bắt ngay một con thủy quỷ tới đây đi...”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt liếc cô một cái, nói: “Cô tưởng khắp nơi đều có quỷ, dễ bắt vây sao? Hơn nữa, không phải thủy quỷ nào cũng có thể dùng được, có tu vi nhất định mới được.”

Lão Quách đột nhiên đi tới, chỉ vào lòng bàn tay trái của hắn, nói: “Không phải trong tay ngươi có một người tuyển sẵn rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Quả Cam, Quả Cam tuy là giao nhân, nhưng thủy yêu không giống thủy quỷ, rốt cuộc thuỷ yêu vẫn có thân thể, không thể xuyên qua kết giới hữu hình, hơn nữa nàng đã về nhà, nhất thời không đến nhanh được, cho nên loại trừ.

Lão Quách cười nói: “Ta nói không phải là Quả Cam, là cái …..

thủy quỷ, đệ quên à?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra một chút, bỗng nhiên nhở ra, ánh mắt dừng lại trên một đạo hồn ấn màu đỏ nhạt trên tay trái của mình, do dự nói: “Thích hợp sao?”

“Như thế nào mà lại không thích hợp? nàng ta chính là Quỷ Phó của đệ, đến thời điểm phải dùng thì triệu hồi, còn thời điểm không dùng thì mới không dùng chứ”

Lúc nói nửa câu sau, giọng Lão Quách có chút châm chọc, Diệp Thiếu Dương cau mày, nói: “Cái gì mà kêu không dùng với thời điểm gì?”

Lão Quách cười hắc hắc, “Nếu ta mà có nhiều quỷ phó yêu phó xinh đẹp như thế, khẳng định sẽ chịu không được...”

Tạ Vũ Tình vừa nghe lời này, còn đang hớn hở định nhắc Diệp Thiếu Dương mấy điểm đáng nghi, lập tức quay sang chỉ vào mũi Lão Quách mà mắng: “Ngươi đúng là cái lão già mất nết, già rồi mà còn không đứng đắn, trông ngươi thế này, còn ở đó mà tưởng tượng có quỷ phó?”

Lão Quách bị mắng đến khó chịu, vốn định đáp trả một câu: chuyện sư huynh đệ ta liên quan gì tới ngươi, nhưng nhìn bản tên trên ngực của Tạ Vũ Tình, liền nuốt lời muốn nói trở lại trong bụng, từ xưa cũng đã có câu dân không đấu với quan, đành phải-----nhịn!.

Diệp Thiếu Dương phóng ra một cỗ cương khí, tiến vào hồn ấn, một đạo ám quang từ hồn ấn hiện lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn mặt nước đen ngòm trước mặt, lẳng lặng chờ đợi.

Đột nhiên vang lên một tiếng, một làn sóng nước từ trước mặt bị đẩy ra, một bộ tóc đen từ mặt nước chậm rãi dâng lên, Ngô Hải Binh đang đứng bên cạnh lập tức sợ hãi chết khiếp, liên tục lui về phía sau, miệng kêu to: “Có quỷ!”

Tạ Vũ Tình cũng sợ hãi, theo bản năng trốn ra phía sau Diệp Thiếu Dương.

Bóng người trong nước hoàn toàn hiện lên, đứng thẳng trên mặt nước, là một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, tóc ngắn uốn cong lên, dáng người đẫy đà, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, vạt áo ngắn, xẻ tà rất cao, lộ ra cặp chân thon dài trắng bốc, mang một đôi xăng-̣đan cao kiểu cổ điển.

Nhìn qua giống như là một mỹ nữ xinh đẹp thời kỳ dân quốc.

Ngô Hải Binh nhìn thấy một đống tóc từ dưới nước dâng lên, mới đầu còn cho rằng là một nữ quỷ tướng mạo dữ tợn, kết quả lại như thế này, cảm giác sợ hãi liền biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng như tuyết của nữ quỷ…… Nữ quỷ đảo mắt tìm trong đám người, sau khi phát hiện ra Diệp Thiếu Dương, khóe miệng lập tức nở ra một nụ cười vui sướng, đứng trên mặt nước, cung kính thi lễ với Diệp Thiếu Dương: “Mỹ Hoa bái kiến chủ nhân.”

Lâu rồi không gặp, lại thay đổi ngoại hình, cho đến khi Diệp Thiếu Dương nghe được thanh âm của nàng, mới nhận ra nàng chính là quỷ phó đầu tiên mà lúc trước mình đã đánh bại rồi thu phục: Hà Cơ, còn có tên gọi khác là Mỹ Hoa.

“Ngươi…… vì sao lại ăn mặc như thế này?”

Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn nàng, nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, nàng vẫn là mặc đồ Hán phục cổ đại dành cho tiểu thư, giờ lại biến thành thời dân quốc, thực sự có chút không quen.

“Đây là hình tượng cuối cùng của ta khi rời khỏi nhân gian, ta rất thích”

Mỹ Hoa ánh mắt long lanh có chút u oán nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chủ nhân, từ khi ngươi thu phục ta, chưa từng triệu hoán ta lần nào, cũng không tới tìm ta, người ta thật là nhớ người đó”

“Ách……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu.

Tạ Vũ Tình đứng một bên bĩu môi, “Sướng nhỉ!”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, hỏi Mỹ Hoa: “Ngươi đang ở Quỷ Vực, cho dù có mượn lực lượng triệu hoán của hồn ấn, cũng không thể nào tới nhanh như vậy?”

Mỹ Hoa nói: “Chủ nhân chắc không biết, con mương này có mạch ngầm, thông với Ấm Thuỷ Hà, nên dù ngươi không dùng lực lượng hồn ấn, thì ta cũng có thể nhanh chóng tới đây.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nói: “ Con kênh này thông với Ấm Thuỷ Hà sao?”

“Đúng vậy, chủ nhân chắc không biết, kỳ thực nhân gian có rất nhiều mạch nước ngầm thông với Quỷ Vực, bất quá ngang dọc đan xen, chia thành nhiều nhánh nhiều đoạn, trải qua vô số tầng phân lưu với thanh lọc, khí tức với nguyên tố của Ấm Thuỷ Hà cơ hồ một chút cũng không tràn ra ngoài được.”

Thì ra là thế, tình huống này, đến cả dụng cụ khoa học cũng không thể dò ra được, bản thân tất nhiên là không có biết rõ ràng lắm, Diệp Thiếu Dương gật đầu, đem tình hình nói lại với Mỹ Hoa một lần, Mỹ Hoa nghe xong nói: “Chủ nhân yên tâm, ta là thủy chi tinh, chỉ cần nơi nào có nước, đến Thi Vương cũng không thể gây khó dễ được ta, để ta xuống đó điều tra xem sao.”

Nói xong nhảy xuống nước, biến mất không thấy nữa.

Mấy người Diệp Thiếu Dương ngồi chờ trên ghế đá ven bờ.

Tạ Vũ Tình nhớ tới việc đã nói với Lão Quách lúc trước, một tay đặt lên vai Diệp Thiếu Dương, nghiêng đầu nhìn hắn, dùng lời khiêu khích nói: “Ta nói với ngươi này, sao ngươi lại có nhiều quỷ phó yêu phó như vậy, mà cả đám đều là cô nương xinh đẹp?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.