Chương trước
Chương sau
Nói tới đây, trên mặt Đỗ Hổ hiện lên vẻ kinh hãi tột cùng…… “Tử Nguyệt nói, phía dưới trường học phát hiện một ngôi mộ cổ rất lớn, bên trong có rất nhiều cương thi, đã bao vây trường học, pháp sư Thái Lan cùng các đệ tử của hắn trấn áp không được nữa, nếu không có bất cứ hành động nào, tất cả mọi người đều sẽ chết, hơn nữa một khi cương thi rời khỏi trường học, sẽ huỷ diệt toàn bộ thành phố…… Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là cần phải có bốn mươi chín người tự sát, bởi người tự sát có oán khí sâu nhất, đại pháp sư có thể sử dụng để tu luyện trận pháp nào đó, biến thành lệ quỷ, tới trấn áp lũ cương thi đó…… Mà lớp của chúng ta vừa lúc có năm mươi người, mấy thuật ngữ pháp thuật linh tinh, chúng ta cũng không biết, cho nên……”

Trên mặt Đỗ Hổ lộ ra một nụ cười thảm, “Động cơ cùng nguyên nhân của sự việc này, chính là như vậy.”

Ba người Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng hoảng sợ tới rồi cực điểm, không thể nào nghĩ tới …..

nguyên nhân gây ra vụ tự sát tập thể tại phòng học 408, thì ra lại như thế này, thật là làm người ta khó có thể tin nổi! Tạ Vũ Tình thất thanh nói: “Làm sao lại có loại sự tình này được, sao ta chưa từng nghe nói qua……”

“Ta đã nghe qua rồi,”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, chuyện xưa của Đỗ Hổ, khiến cho hắn nhớ tới Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ, lúc trước vì đối phó Tu La Quỷ mẫu, đôi tình nhân này cũng đã có quyết định tương tự, nhưng hai việc này bản chất lại không giống nhau: trước tiên, hai người Diệp Tiểu Thước với Tuyết Kỳ là tự nguyện dâng hiến sinh mệnh, còn Đỗ Hổ cùng các bạn học của ông ta, là bị người khác ép buộc, hơn nữa số người cũng nhiều hơn, đến bốn mươi chín sinh mạng…… Tạ Vũ Tình không biết chuyện của Diệp Tiểu Thước, nên quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ tình huống.

“Sau này rồi kể lại cho cô.”

Diệp Thiếu Dương xua tay, bảo Đỗ Hổ tiếp tục nói.

“Khi đó chúng ta nghe xong chuyện này, còn không dám tin là thật, tuy nhiên sau khi cửa mở ra, có rất nhiều đệ tử pháp sư Thái Lan ùa vào, ai cũng đều cầm đao kiếm trong tay, lúc này chúng ta mới biết họ định làm thật, rất nhiều bạn học nữ đã khóc lên, nhưng cũng không ai dám phản kháng.

Tử Nguyệt bắt đầu dùng âm thanh rồi tình cảm mà diễn thuyết, muốn khuyên nhủ chúng ta tự sát, rồi lại có mấy bạn nam đứng lên làm theo, sau này ta mới biết được, mấy bạn nam đó đều là người theo đuổi Tử Nguyệt, Tử Nguyệt đã lén đi tìm bọn họ, bọn họ cũng cam lòng tự nguyện vì Tử Nguyệt mà chết…… Nghe thế có phải rất đáng sợ hay không? Nhưng đây là sự thật, bọn họ đều là bị tình yêu làm cho mụ mẫm đầu óc, hơn nữa Tử Nguyệt còn nói nguyên nhân để bọn họ tự sát, là để xả thân làm việc nghĩa, chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục là phải biết hy sinh cá nhân mình vì lợi ích tập thể, cho nên bọn họ mới có thể điên cuồng tình nguyện hiến thân, sau đó, mấy nam sinh này phối hợp với Tử Nguyệt, cùng nhau tẩy não chúng ta, các ngươi đoán thử xem, có mấy người chịu chấp nhận số mệnh?”

Mấy người Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nhau.

Kỳ Thần lên tiếng đầu tiên, “Ta đoán, nam sinh sẽ nhiều hơn nữ sinh một chút, bởi ông có nói, nam sinh đều thích Tử Nguyệt, nên dễ dàng bị dao động.”

Tạ Vũ Tình cau mày nói: “Ta chưa từng suy xét qua vấn đề nào như vậy, đoán chừng khoảng một phần ba hay một phần tư gì đó”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tôi đoán, một người cũng không có.”

Đỗ Hổ cảm thấy thật ngoài ý muốn mà nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, trừ mấy bạn học nam đã bị thuyết phục trước đó, một người cũng không có.

Mấy người kia bị thuyết phục, là do Tử Nguyệt nói chuyện trực tiếp với từng người một, còn trong tình huống này, đột nhiên nói ra như thế, ai mà tiếp thu được? Ai mà nguyện ý tự mình tìm đến cái chết chứ? Hơn nữa, thành thật mà nói, nếu toàn bộ người trong trường học cùng chết, mọi người cũng sẽ không nói gì, nhưng nghĩ tới việc sau khi chúng ta chết đi, bọn họ còn có thể sống sót, kết hôn sinh con, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, trong lòng mọi người đều thấy không công bằng, ngược lại càng không muốn hy sinh bản thân mình.

Có người đứng ra chất vấn Tử Nguyệt, vì sao lại chọn lớp chúng ta.

Tử Nguyệt nói, đây là do mấy chục chủ nhiệm lớp rút thăm quyết định, rất công bằng, sau đó lại có người chỉ vào đám đệ tử đang cầm đao kiếm hỏi, vì sao bọn họ không hy sinh, vì sao lãnh đạo nhà trường không hy sinh.

Tử Nguyệt trả lời là, những đệ tử đó còn phải chấp hành trận pháp…… Tóm lại, chúng ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Tử Nguyệt còn nói, chính cô ấy cũng sẽ tự sát, tuyệt đối sẽ cùng chết với mọi người…… Mọi người biết không còn cách nào khác, trong lúc vô cùng tuyệt vọng, lấy hết dũng khí lao về phía cửa phòng, muốn đào tẩu, nhưng ngoài cửa đã bị rất nhiều đệ tự pháp sư ra sức cản lại, dùng vũ khí đả thương, ép chúng ta vào bên trong phòng.

Tử Nguyệt lớn tiếng kêu gọi, chúng ta nhất định phải tự sát, như vậy oán khí mới đủ để biến thành lệ quỷ, cổ động mọi người tự sát.

Để buộc chúng ta tự sát, đám đệ tử đó không chút thương tiếc mà vung đao kiếm, chém lên người chúng ta, nhưng không giết chết, ta tận mắt nhìn thấy mấy bạn học bị chém đứt lìa chân tay, còn có tên châm lửa đốt, dường như muốn thiêu sống, ép buộc chúng ta phải tự sát……”

Nói đến đây, Đỗ Hổ nước mắt đã chảy đầy mặt, tâm trạng kích động, bình tĩnh hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Cảnh tượng lúc đó, thê thảm tới cực điểm, có thể so với địa ngục nhân gian! Từ đó về sau, ta ban ngày thì tỉnh táo, nhưng ban đêm thì đều mơ thấy sự việc đáng sợ đó, toàn thân đổ mồ hôi giật mình tỉnh giấc…… Ta không bao giờ muốn nghĩ lại cái hồi ức đó, nói một chút về kết quả đi, đa số sinh viên trong lớp, đều là bị bọn họ xua đuổi đến bên cửa sổ, sau đó dùng cây đuốc thiêu đốt vào, bản năng con người khi bị thiêu đến lúc sẽ không chịu nổi, liền nhảy lầu tự sát…… Mấy bạn học tự nguyện chết kia, rõ ràng đã có chuẩn bị trước, một đám đều lấy dây thừng thắt cổ tự sát, trước khi chết, Tử Nguyệt còn lần lượt hôn từ biệt bọn họ…… Trong suốt quá trình này, Tử Nguyệt kéo ta lại phía sau cô ấy, bảo vệ cho tôi, chờ cho mọi việc kết thúc, ta thấy Ngô hiệu trưởng cùng tên đại pháp sư kia cùng nhau đi tới, lúc ấy ta cũng là phẫn nộ tới rồi cực điểm, lớn tiếng mắng bọn họ, Ngô Nhạc Ý liền hỏi Tử Nguyệt, vì sao ta không chết.

Tử Nguyệt nói với hắn, ta là tín đố Cơ Đốc giáo, dù chết thì hồn phách cũng không thể dùng pháp thuật Nam Dương khống chế, nên mới để cho ta sống sót, hơn nữa tính thêm bản nhân cô ấy, đã vừa đủ bốn mươi chín người…… Ngô Nhạc Ý không nói gì nữa.

Tử Nguyệt tự mình đưa ta ra ngoài, nói với ta rằng, vốn dĩ ta hoàn toàn có thể không cần tham dự sự việc hôm nay, nhưng vì cô muốn có người chứng kiến chuyện vừa xảy ra, tất nhiên chân tướng phải tuyệt đối bảo mật, nhưng vạn nhất trong tương lai xuất hiện tình huống nào đó, nhất thiết phải có người biết chân tướng chuyện này…… Lúc ấy tuy ta không còn bình tĩnh được nữa, nhưng vẫn đồng ý với cô ấy.

Ta trở về ký túc xá, liền thấy phòng học 408 bốc cháy ngút trời, có rất nhiều người chạy tới cứu hoả…… Ngày hôm sau, tin tức có nói, phòng học cháy, mọi người đều bị thiêu chết, vì ta quay lại ký túc xá lấy thư nên vắng mặt…… Bất quá, có lẽ lúc trước mấy bạn học nam kia đã để lộ bí mật, cho nên chân tướng vẫn truyền ra ngoài, nhưng đều là suy đoán, không ai biết rõ chân tướng ra sao.

Kỳ quái chính là, liên tiếp nhiều ngày sau, ngoại trừ đám bạn học tới tìm ta hỏi thăm chân tướng sự tình, nhưng mà chẳng thấy cảnh sát nào ghé qua dù chỉ một lần, ta đã đoán rằng, có lẽ bọn họ cũng biết chân tướng, hoặc Ngô Nhạc Ý dàn xếp xong tất cả.

Vài ngày sau liền có tin Tử Nguyệt tự sát, nói là cô ấy hối hận vì để học sinh của mình tự sát, nên đã chọn cách làm cực đoan này, nhưng cô ấy chết như thế nào, hiện trường ở đâu, không ai biết, chỉ biết cô ấy được an táng sau núi, trường học vì kỷ niệm cống hiến của cô ấy, đã cho xây dựng một con đường để tưởng niệm cô ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.