Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy vậy, cầm hai tờ khăn giấy trên bàn, lau miệng cho cô, rồi châm chọc: “Ăn cái bánh bao cũng thành ra như vậy, nói cô là người lớn thì thật không đúng, hay là chỉ là đứa con nít tám tuổi.”

Vốn nghĩ với tính cách của Tạ Vũ Tình tính, nghe xong lời này nhất định sẽ mắng mình ngay, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán, nàng không chỉ không có trừng mắt hay mắng lại, ngược lại còn mở miệng cười ngây ngô, ngoan ngoãn tùy ý Diệp Thiếu Dương lau dầu mỡ dính trên cằm.

“Cô bị choáng váng à?”

Diệp Thiếu Dương thấy nàng đột nhiên tỏ ra biểu hiện khác lạ này, nhịn không được hỏi.

“Uh, bị choáng.”

Tạ Vũ Tình gật đầu cười, lát sau lại lấy thêm bánh bao ăn, miệng lại bóng nhẫy dầu mỡ, cố ý nói vội trước mặt Diệp Thiếu Dương, “Mau mau, giúp ta lau đi.”

“Cô tự đi mà làm!”

Diệp Thiếu Dương đem túi khăn giấy ném cho cô nàng, cả giận nói, “Cô thực sự xem ta là tiểu nhị à!”

“Thì ta coi ngươi thành tiểu tam!”

Nói xong tự mình cười vui vẻ, đột ngột phụt một tiếng, nhân bánh bao phun đầy lên mặt Diệp Thiếu Dương.

Hai người còn đang vừa ăn vừa đùa giỡn, thì điện thoại của Tạ Vũ Tình chợt vang lên, cầm lên mở ra xem, lập tức nuốt vội miếng bánh bao còn trong miệng, điện thoại kết nối, nói được vài câu rồi gác máy, thần sắc sáng láng quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Không kịp ăn nữa rồi, đi làm chính sự thôi, đã tìm được lão nhân kia rồi.”

Hai mươi phút sau, hai người đã chạy xe đến trước cửa viện dưỡng lão ở ngoại ô Thạch Thành, mới vừa dừng xe xong, một người mặc cảnh phục lập tức đi tới tiếp đón bọn họ.

“Diệp đại ca.”

Vừa thấy Diệp Thiếu Dương, người này lập tức thân thiết chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhớ rõ là đã gặp qua hắn, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ hắn tên là Kỳ Thần, trợ thủ của Tạ Vũ Tình.

“Chính xác là người chúng ta muốn tìm chứ?”

Trên đường đi tới cổng lớn viện dưỡng lão, Tạ Vũ Tình hỏi.

“Không sai, nhân viên ở đây liếc mắt một cái đã nhận ra, người mà đội trưởng đưa, Lý Hiếu Cường, đã tới đây rất nhiều lần, đều tìm một lão nhân, tên là Đỗ Hổ, năm mươi tám tuổi.”

Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một chút, vụ tự sát tập thể đó xảy ra khoảng ba mươi lăm năm trước, năm mươi tám mà trừ ba mươi lăm, hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi học đại học, chỉ là có chút kỳ quái, hỏi: “Tên Land Rover này, sao mới năm mươi tám tuổi đã vào viện dưỡng lão rồi?”

Kỳ Thần nói: “Là Đỗ Hổ.

Ta mới vừa dò được thông tin của hắn: Đỗ Hổ đã ly hôn, có hai con trai, con cả sống ở nơi khác, người còn lại mới kết hôn, làm dịch vụ chuyển phát nhanh, công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc lão nhân, bởi ông ta bị chứng si khờ người già rất nghiêm trọng, cần phải có người chăm sóc cả ngày, bất đắc dĩ mới phải đưa đến viện dưỡng lão này, con trai ông ta vẫn thường xuyên tới thăm, hôm nay đúng lúc cũng ở đây.”

“Năm mươi tám tuổi đã mắc chứng bệnh si khờ người già nghiêm trọng, không hợp lý à.”

Tạ Vũ Tình nói thầm.

Dưới Kỳ Thần dẫn đường, hai người Diệp Thiếu Dương đi vào viện dưỡng lão, Kỳ Thần đi làm thủ tục thăm hỏi, sau đó một nhân viên đưa họ tới phòng khách ngồi chờ, một lát sau, một nam nhân trông già cả ốm yếu được một nam thanh niên dìu đến, hai người Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, đỡ lão nhân ngồi xuống sô pha.

“Ta tên Đỗ Nghĩa,”

nam thanh niên nhìn ba người bọn họ, tự giới thiệu, “Các người, tìm cha của ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình nói chuyện với bọn họ, còn mình thì quan sát người tên Đỗ Hổ này, nhìn kỹ mới phát hiện, thực ra ông ta cũng không già lắm, chỉ là dáng người hơi mập, tóc bạc trắng, thân mình lại rũ xuống, nên có cảm giác như đã bảy tám mươi tuổi.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới, hai mắt của Đỗ Hổ vẫn luôn nhắm chặt, vẻ mặt đờ đẫn, hai tay không ngừng run rẩy.

“Hai mắt của ông ta, sao lại thế này?”

Chờ bọn nói chuyện xong, Diệp Thiếu Dương đặt câu hỏi đầu tiên.

“Đã bị mù nhiều năm rồi.”

Đỗ Nghĩa liếc mắt đánh giá Diệp Thiếu Dương một cái, giọng nói lạnh như băng: “Nếu ngươi muốn nghe được mấy chuyện có liên quan đến học viện kia, thì cũng đừng có hỏi, ngay cả lúc cha ta còn tỉnh táo, cũng không muốn nhắc tới nơi đó.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Vì sao?”

“Mắt của cha ta, chính là do năm đó quay về trường học tế bái bạn học đã mất, sau đó đột nhiên bị mù, người cũng biến thành si khờ.”

Đỗ Nghĩa thở dài, “Bác sĩ đều nói ông ấy bị mắc chứng si khờ người già, nhưng thực sự không phải vậy, trước kia nhiều lúc cha ta còn tỉnh táo, chỉ là mấy năm gần đây do tuổi cao, bệnh mới trở nên ngày càng nghiêm trọng.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bừng tỉnh, vừa rồi mình vẫn đang suy nghĩ, ông ta là người mù, lại mắc chứng si khờ, lẽ ra khó có thể lấy vợ mới đúng, chứ đừng nói là sinh hai con trai…… Tuy suy đoán cuộc sống cá nhân của người khác như vậy không được tốt lắm, nhưng đây là sự thật.

Giờ mới biết, thì ra ông ta cũng không phải bị si khờ ngay sau khi sự việc phát sinh, mà sau khi kết hôn sinh con, mới trở thành như vậy.

Lập tức đứng dậy, đi tới bên người Đỗ Hổ, kiểm tra từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên cổ Đỗ Hổ thì thấy một sợi dây màu đen, cầm lên xem, là một con Tỳ Hưu bằng ngọc, toả ra linh lực mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy, nghĩ thầm vật này nhất định chính là pháp khí mà Lý Hiếu Cường nhắc tới trong bút ký.

Đỗ Nghĩa liền giật lại miếng ngọc, nói: “Đừng có lộn xộn, cha ta nhờ nó mới có thể tồn tại đó!”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Đỗ Nghĩa nói: “Không biết, lúc cha ta còn tỉnh táo, có nói vật này là do một bằng hữu tặng cho ông ấy, dùng để bảo vệ tính mạng.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, dùng tay tách ra mí mắt của Đỗ Hổ, nhìn qua một chút, ngay lập tức hoảng sợ: hai mắt ông ta chỉ có lòng trắng.

Đỗ Nghĩa lại lần nữa khó chịu mà ngăn cản hành động của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không tiếp tục, mà lui về phía sau hai bước, tay chống cằm, trầm ngâm không nói gì.

Tạ Vũ Tình đi qua thấp giọng hỏi: “Thế nào? Có phải cũng giống như người lần trước, hồn phách bị quấy phá gì đó?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Nếu là hủy đi hồn, người còn sống sẽ có biểu hiện điên khùng, giống như bệnh tâm thần, không phải là si khờ, hồn phách của ông ta nhất định bị phong ấn rồi……”

“Có thể trị khỏi không?”

“Trên nguyên tắc, nếu mở được hồn ấn, sẽ có thể khôi phục thần trí, nhưng mà…… thực rất kỳ quái là ta không tìm được phong ấn nằm ở đâu……”

Câu hỏi cuối của Tạ Vũ Tình thanh âm khá lớn, bị Đỗ Nghĩa nghe được, hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng có dở trò lừa gạt, bệnh si khờ người già làm sao mà trị hết, cha ta đã khám rất nhiều bệnh viện, kết quả vẫn chỉ là bộ dáng này, nếu có biện pháp nào, sao ta lại phải đưa ông ấy đến viện dưỡng lão.”

Nói đến đây, không biết nghĩ tới cái gì, khoé mắt ươn ướt, than ngắn thở dài.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ngươi là một hiếu tử.”

Đỗ Nghĩa thở dài, “Hiếu tử thì đã sao? Đâu thể đổi lại sự khỏe mạnh của cha ta?”

“Ngươi nếu đưa tiền cho ta, năm ngàn.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi cho ông ấy.”

“Ta cho ngươi năm bạt tai!”

Đỗ Nghĩa lạnh lùng nói, “Nếu ngươi muốn lừa gạt ai, thì tìm lầm người rồi, tuy ta muốn cha hồi phục lại bình thường, nhưng ngay cả khi tuyệt vọng, cũng nhất định không cho cha ta dùng thuốc bậy bạ.”

“Không tiêm, không uống thuốc.

Chờ ta chữa khỏi cho ông ấy, ngươi mới suy xét có nên đưa tiền cho ta hay không.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, vẽ một lá Hiện hồn phù, dán lên mặt Đỗ Hổ, Đỗ Nghĩa muốn ngăn cản, nhưng thấy Diệp Thiếu Dương kiên quyết nói có thể chữa khỏi, ngẫm lại cũng không tổn thất gì, nên mới để yên cho hắn làm phép.

Diệp Thiếu Dương niệm xong chú ngữ, đợi một hồi, trên linh phù dần xuất hiện bóng người màu trắng ảm đạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.