Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương dùng một lá linh phù thu lại hồn phách của Vương Chiến Đông, vừa thu thu thập đồ vật, vừa suy nghĩ về những gì Vương Chiến Đông nói, cảm khái nói: “Chúng ta vốn cho rằng sẽ chỉ đấu với quỷ cùng cùng cương thi, không nghĩ tới đối thủ còn có người sống, việc này không dễ làm rồi, có nhiều lúc, người so với quỷ còn khó đối phó hơn nhiều.”

Tạ Vũ Tình dùng một tay che lại hai mắt, mặt lộ biểu tình rất kỳ quái, chưa kịp mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã nói tiếp: “Hiện tại cũng không rõ, người thuê bọn chúng muốn notebook làm gì, nhưng khẳng định đối phương đã chú ý tới ta sau khi chúng ta đi quaLệ Phân Viên, người đó…… rốt cuộc là người nào đây?”

“Ta nghĩ, có thể đối phương sợ chúng ta phát hiện bí mật gì đó trong cuốn notebook.

Nhưng mà, Thiếu Dương……”

“Đúng, nhất định là như vậy, nếu có thể lấy lại notebook, xem qua nội dung một lần, thì sẽ rõ ràng cả.”

Diệp Thiếu Dương đem thu hồi hết đống pháp khí đang để dưới đất, rồi đứng lên vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình, vốn định nói gì đó, đột nhiên phát hiện cô nàng đang cau mày, đầu quay sang một bên, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, nên tò mò hỏi: “Cô có chuyện gì thế?”

Tạ Vũ Tình dậm chân nói: “Lưu manh, còn không mặc quần vào!”

Mặc quần? Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới gì đó, cúi đầu nhìn xuống phần dưới của mình, tức khắc toàn thân cứng đờ, cảm giác như đầu mình bị người ta gõ một cái, ầm ầm vang lên: Chính mình, lại trần truồng hết thế này! Lúc trước mình có quấn khăn tắm, không biết khi nào đã rớt xuống, bị mình đạp dưới chân…… “Này...ngươi mau mặc quần áo vào nha!”

Tạ Vũ Tình kêu lên một tiếng, làm cho Diệp Thiếu Dương trở lại hiện thực lành lạnh này, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay chân luống cuống vớ vội cái quần cũ đã cởi ra lúc trước, vừa định mặc vào, Tạ Vũ Tình một tay che mắt, một tay ném túi quần áo vừa mua cho hắn.

“Quần áo ướt như thế nào còn mặc, mặc cái này đi!”

Trong túi có một cái áo sơmi hoa hình ô vuông, quần lửng cao bồi, cùng một bao quần lót mới chưa mở ra…..

Diệp Thiếu Dương đỏ mặt tía tai, nhanh chóng mặc vào quần áo, Tạ Vũ Tình lại ném giày vớ mới cho hắn.

Diệp Thiếu Dương vừa mặc, vừa ngập ngừng nói: “Khăn tắm của ta…… Rớt khi nào?”

"Lúc ngươi bắt đầu thu dọn đồ đạc thì rớt”

giọng Tạ Vũ Tình có vẻ mất tự nhiên, trả lời.

“Cái này…… sao cô không nói sớm?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng tràn ngập bi phẫn.

Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ta định nói rồi, nhưng ngươi cứ nói không ngừng, ta không nói chen vào được, hơn nữa ngươi lại không phải Ngô Ngạn Tổ, ngươi cho rằng, ai cũng muốn nhìn ngươi sao!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cảm thấy xấu hổ cùng giận dỗi, hai mắt nhìn xuống dưới đất "Thế đó là cái kia, cô … nói, cô có nhìn thấy gì không?”

“Phi phi, không thấy, không thấy cái gì hết!”

“Không thể nào, nếu cô không thấy, sao lại biết khăn tắm của ta bị rớt?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ít nhất thì cũng bị nàng nhìn qua rồi…… Tạ Vũ Tình căm tức nhìn hắn, chưa kịp mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã xua xua tay, nản lòng thoái chí nói: “Được rồi cô đừng nói nữa, tôi coi như cô không có thấy gì, tốt xấu gì ta vẫn còn tin mình trong sạch.”

“Phi!”

Tạ Vũ Tình trợn mắt, nhưng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, liền hỏi: “Quần áo thế nào, có vừa không?”

“Rất vừa người, mặc vào cũng trông có chút phong cách……”

Diệp Thiếu Dương soi mình trước tấm gương to trên tường mà quan sát: áo sơmi hoa, quần lửng cao bồi, nếu đội thêm mũ rơm với kính râm, thì giống hệt nhà giàu mới nổi ở singapore mới về nước, bất đắc dĩ nói, “Thẩm mỹ của cô, ta cũng choáng”

“Ngươi mặc tạm vậy đi, quanh đây chỉ có mỗi một nhà bán quần áo, ta thấy cũng khá đẹp mà, ăn mặc để ý quá làm gì.”

Tạ Vũ Tình liếc mắt đánh giá hắn một lượt, bỗng sắc mặt biến đổi, nhíu mày chỉ chỉ vào quần của hắn.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu thì thấy, khoá quần đã quên kéo, vội vàng kéo lên.

Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho nhà khách, mang quần áo bẩn của Diệp Thiếu Dương đi giặt.

Diệp Thiếu Dương nhìn người phục vụ đóng gói quần áo của mình mang đi, hài lòng nói: “Còn có loại phục vụ này sao, không tồi không tồi...”

“Trả tiền đó...”

Tạ Vũ Tình nhún vai "Hơn nữa cũng không rẻ.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói: “Vậy phải cảm ơn cô rồi!”

“Cảm ơn ta làm gì, thuê phòng đều dùng thông tin cá nhân của ngươi, lát nữa ngươi đi mà tính tiền.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy lời này, lập tức cả người nao nao, xoa xoa hai tay, chân thành nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Nói gì vậy, ta là cố vấn của các người, cũng được coi là nhân viên trong biên chế, chi phí trong lúc làm nhiệm vụ gì đó, có thể hoàn trả lại sao?”

Đợi hơn mười phút, Lưu Ngân Thuỷ dẫn theo hai cảnh sát tới, nhìn Diệp Thiếu Dương dò hỏi tình huống vừa phát sinh, sau đó sai hai thủ hạ vào phòng tắm cùng dưới lầu điều tra, thu thập bằng chứng, còn mình thì lưu lại, nói bọn họ biết đã tìm được tên Vương Chiến Đông, trên người hắn quả thực phát hiện một khẩu súng, nhưng đã hôn mê, hoàn toàn không có cảm giác.

“Chúng ta phát hiện hắn nằm ở một thùng rác gần đó, đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng thật là kỳ quái, trên người hắn chỉ trầy da chút xíu, là do ngươi dùng đồng tiền đả thương, miệng vết thương nhỏ như vậy, mạch đập nhịp tim cũng đều bình thường, nhưng làm thế kêu cũng không tỉnh lại, thật là kỳ quái,”

Lưu Ngân Thuỷ nhíu mày thành một đường thẳng, “Chúng ta đã đưa hắn đến bệnh viện, chờ hắn tỉnh lại sẽ thông báo cho các người.”

Diệp Thiếu Dương với Tạ Vũ Tình nhìn nhau cười, bảo Lưu Ngân Thuỷ cứ đưa Vương Chiến Đông đến đây, tự mình sẽ có cách làm hắn tỉnh lại.

Lưu Ngân Thuỷ tỏ vẻ hoài nghi, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tạ Vũ Tình, cũng chỉ có thể làm theo.

“Cuốn bút ký này, là chúng ta tìm được trong thùng rác, hẳn là do Vương Chiến Đông ném vào đó.”

Lưu Ngân Thuỷ nói, đưa một cuốn notebook ra.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy mấy chữ “Sổ ghi chép công tác”

trên mặt bìa, liền biết đây chính là cuốn sổ mình muốn tìm, tâm thần cũng được buông xuống, đưa tay tiếp nhận, đột nhiên ngẩn ra, cảm giác trên tay…… có chút gì đó không đúng, sao lại nhẹ như vậy? Vội vàng mở ra xem, lật đến trang cuối cùng, lập tức ngơ ngẩn: ở sau trang cuối đó rõ ràng là có vết xé rách, hơn nữa độ dày cuốn sổ cũng thiếu một nửa! “Cái này, là xảy ra chuyện gì?!”

Tạ Vũ Tình cũng luống cuống.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, rồi quay sang hỏi Lưu Ngân Thuỷ, “Tên còn lại đâu rồi?”

“Còn đang điều tra, ta đã sắp đặt vài người ở lại theo dõi quanh đó, có tin tức sẽ báo cho ta.”

Lưu Ngân Thuỷ nhìn notebook trong tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Vừa rồi ta có xem qua một chút, trong ký lục đó đều là mấy việc quỷ thần thánh, thực hoang đường, quan trọng lắm sao?”

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tạ Vũ Tình rút di động của mình ra, bật lại video ghi hình cương thi ở khu nhà giải phẫu trước đó, mở ra cho hắn xem, tuy chỉ quay được đoạn mở đầu, lúc đánh nhau đã ngừng quay, nhưng vẫn ghi lại được hình ảnh cương thi.

Lưu Ngân Thuỷ nhìn một hồi, mồ hôi lạnh liền chảy ra, sau khi xem xong, hơn nửa ngày không nói nên lời, làm hắn là một người không tin quỷ thần, nhưng mà hình ảnh trong video đã làm điên đảo hoàn toàn thế giới quan của hắn……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.