Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được, hỏi: “Lúc ấy ngươi nhìn hắn có biểu hiện như thế, chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Ta cho rằng hắn cũng giống ta là do uống nhiều quá, hoặc là đang thất tình, bị đả kích nên mới có biểu hiện như vậy, ta lớn tiếng gọi hắn tới tâm sự, hắn cũng không để ý tới ta, sau thì ta cũng khùng lên, cùng với hắn gào lên…...”

Diệp Thiếu Dương rùng mình, hai tên đại nam nhân, đêm khuya tới một nơi hẻo lánh không người liền kêu gào mà phát điên, chẳng cần phải gặp quỷ, hai tên này cũng đủ hù chết người khác.

Lâm Vĩnh Xương thở thật dài, nói: “ta lúc đó còn nghĩ hắn cũng giống nhau là đang phát tiết nỗi buồn, nhưng mà có nghĩ đến được …… mới đó mà đã chết, sớm biết vậy, khi ấy dù có thế nào ta cũng phải giữ chặt hắn.”

“Sau đó, khi nào thì phát hiện ra thi thể hắn?”

“Buổi sáng ngày hôm sau, là được mấy tên đi ra tiệm internet trở về phát hiện.”

“Ban đêm đi lên mạng?”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Lên mạng thì liên quan gì mà đi đến nơi này?”

“Tường vây phía nam Lệ Phân Viên có một chỗ hổng, từ đó ra ngoài tiệm internet sẽ gần hơn, lúc về ký túc xá cũng sẽ nhanh hơn, bất quá ngày thường ít ai đi đường đó, trừ phi là đi cùng nhiều người, hơn nữa gan cũng phải to, có lẽ ngươi đã nghe nói qua, Lệ Phân Viên có quỷ.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Có nghe qua, nhưng như thế nào xác định được ở đó có quỷ, ngươi gặp qua rồi à?”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Ngươi thật biết nói giỡn, nếu ta mà gặp qua, thì còn có thể đứng ở đây à?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tiếp tục hỏi thăm sự tình cái chết của Lý Hiếu Cường, Lâm Vĩnh Xương nói hắn biết, sau khi có người phát hiện thi thể, đã lập tức báo án, cảnh sát đem thi thể đi, sau đó triển khai điều tra trong trường học.

“Ta là người cuối cùng nhìn thấy hắn, cho nên đối tượng bị tình nghi trọng điểm, bọn họ bảo ta đưa tới chỗ tiểu đình kia, mấy cảnh sát đó cũng thật lợi hại, kiểm tra một hồi, cuối cùng ngươi có đoán được không, ở một trụ xi măng vươn ra ở tay vịn, tìm được một mảnh nhỏ quần áo, cùng một ít da bị xước trên đó, sau khi đối chiếu là biết được là của Lâm Vĩnh Xương, vì thế phán đoán là hắn bị rơi xuống nước từ chỗ đó……”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, thực sự nhịn không được, cau mày nói: “Đợi chút, hắn bị rơi xuống nước mà chết? Vì sao thi thể lại được phát hiện ngoài cửa Lệ Phân Viên?”

Lâm Vĩnh Xương cười cười ý vị thâm trường, nói: “Cho nên, mọi người mới nói là có quỷ, ta nói cho ngươi biết…..”

Diệp Thiếu Dương hứng thú nghe câu chuyện dâng lên, đang chờ nghe hắn nói tiếp, thì đột nhiên bạn gái của Lâm Vĩnh Xương dùng sức huých tay hắn một cái, mắng: “Ngươi đừng có mà tuyên truyền mê tín phong kiến được không, Cương ca đã đi rồi, ngươi lại nói này nói nọ, không tôn trọng hắn chút nào, ta không thích nghe những lời đó nữa!!”

Lâm Vĩnh Xương cười hắc hắc, đối vớiDiệp Thiếu Dương xua xua tay, nói: “Không nói không nói, lần sau có cơ hội mới nói tiếp”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy mà trợn mắt, gia hỏa này, tương lai thế nào cũng là cái tên sợ vợ.

Lâm Vĩnh Xương gọi một chiếc xe, cùng bạn gái ngồi ở phía sau, Diệp Thiếu Dương ngồi ở trước, đi tới nhà tang lễ.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Các ngươi làm tang lễ cho hắn phải không, tại sao lại cử hành ở đây, người thân của hắn sao không đem thi thể về quê?”

Lâm Vĩnh Xương tò mò nhìn hắn, nói: “Ngươi cùng hắn là bạn học trung học, chắc là đồng hương, chẳng lẽ ngươi không biết, Lý Hiếu Cường từ nhỏ đã là cô nhi sao?”

“Ách……”

suýt chút nữa thì lộ tẩy, Diệp Thiếu Dương liền nói dối, “Ta biết hắn là cô nhi, nhưng ta cũng không có xác định hắn còn họ hàng thân thích nào khác hay không, nên thuận miệng hỏi một chút.”

Lâm Vĩnh Xương nói: “Trường học đã thử liên hệ, nhưng đã xác nhận hắn đến một thân thích cũng không có, cho nên các bạn học có quan hệ với hắn, liền bàn bạc với nhau rồi tổ chức tang lễ, sau đó hoả táng, đem tro cốt gởi lại nhà tang lễ, từng học cùng nhau mấy năm, cũng coi như đưa hắn một đoạn đường.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cảm khái nói: “Cần bao nhiêu tiền, ta cũng muốn góp một phần.”

Tới nhà tang lễ, ba người xuống xe, Lâm Vĩnh Xương đi phía trước dẫn đường, vào một đại sảnh dùng để làm nơi phúng viếng, ngoài cửa có để rất nhiều vòng hoa, bên trong trên mặt đất để ít đệm, có mấy nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trên đệm, xếp giấy bản cùng nguyên bảo.

Một nữ sinh đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Vị này là……”

Lâm Vĩnh Xương giới thiệu, cô gái kia gật gật đầu, từ dưới mặt đất ôm một thùng giấy màu trắng, mặt trên dùng bút đỏ viết một chữ ‘Điện’, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là thu cho Lý Hiếu Cường, nếu tiện thì ngươi cũng góp một chút, dùng làm tang sự cho hắn, nếu còn thừa, sẽ dùng danh nghĩa của hắn mang đi quyên góp.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy ra hai trăm đồng, nhét vào thùng giấy, sau đó bạn gái của Lâm Vĩnh Xương cũng cho vào đó năm mươi đồng.

Nữ bạn học kia nói lời cám ơn, rồi dẫn bọn họ vào đại sảnh, bên trong đã được bố trí thành linh đường, đối diện cửa trên tường gắn hoa trắng, ở giữa có bày một tấm ảnh chụp lớn, đương nhiên là Lý Hiếu Cường, Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn lại, Lý Hiếu Cường rất gầy, đôi mắt rất lớn, có chút trông không được bình thường.

Không biết vì sao, lúc Diệp Thiếu Dương nhìn vào đối diện với tấm ảnh, bỗng có một cảm giác lành lạnh, nhíu nhíu mày, từ trên linh đường lấy một bó hương, ghé vào trường minh đăng đốt, rồi cắm vào lư hương, sau đó thối lui ra, nhường chỗ cho bạn gái Lâm Vĩnh Xương tiến lên dâng hương.

Diệp Thiếu Dương nhìn sang hai bên, hỏi Lâm Vĩnh Xương nơi để thi thể của Lý Hiếu Cường, thì được trả lời là đang được bảo quản trong phòng lạnh,nói cho hắn biết, hôm nay là thất đầu của Lý Hiếu Cường, theo tập tục của địa phương, thì hôm nay phải tổ chức một nghi thức đơn giản để tiễn đưa người chết, sau đó cần mấy bằng hữu tốt của hắn lúc sinh thời túc trực bên linh cữu.

Lẽ ra, phía Bắc nhà tang lễ có cả phòng nghỉ dành cho thân nhân túc trực bên linh cữu, tuy nhiên vì Lý Hiếu Cường là cô nhi, không có thân nhân, cho nên mới bố trí linh đường ngay tại nhà tang lễ.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ ở lại tham gia.

“Đúng rồi,”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới một vấn đề, nói: “Lý Hiếu Cường là đột tử, thi thể hắn có phải chờ cảnh sát nghiệm thi gì đó hay không, khi nào có thể hoả táng?”

Nữ đồng học đáp: “Nghiệm thi mấy hôm trước đã hoàn tất rồi, hôm nay là thất đầu của hắn, chúng ta định chờ hôm nay cử hành xong nghi thức cáo biệt di thể, túc trực bên linh cữu một đêm, rồi sáng mai hoả táng.”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua linh đường trước ba cái bàn, nói: “Những cái táo, chuối không thể dùng, ai ra ngoài, mua ba quả trứng gà, ba cái bánh màn thầu, ba quả ngân hạnh về đây.”

Cô bạn cùng lớp kia khó hiểu hỏi: “Sao không thể dùng táo với chuối tiêu? Ta thấy nhà người khác cũng đều cúng như vậy mà.”

“Đó là chết một cách tự nhiên, hồn phách không có lệ khí, cúng cái gì không sao, nhưng Lý Hiếu Cường là đột tử, trứng gà, màn thầu, bạch quả có thể toả ra mùi, khiến quỷ hồn rất thích, như thế mới dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của hắn, để hắn thuận lợi hồi hồn mà không có chuyện gì xảy ra.”

Nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, các bạn học của Lý Hiếu Cường ở đây liền dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.