Chương trước
Chương sau
Nếu đã là giả, thì không cần phải kiểm tra nữa.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thất vọng đi xuống thang lầu, bước về phía cửa lớn.

Đang đi tới thì đột nhiên ánh mắt hắn đọng lại, nhìn về phía đống nhà đối diện, chân mày nhíu lại.

Lúc ban đầu tới đây, vì mặt đang quay về hướng này, nên cũng không có thấy đống nhà kia, mà cho dù có nhìn thấy, do nó cũng không có khác biệt gì, cũng không có quá mức chú ý..

Nhưng mà hiện tại thì không giống, cái tòa nhà này mặt nằm đối diện với Lệ Phân Viên, phân cách bởi cây cầu, cách chừng hai trăm mét, toà nhà có tổng cộng năm tầng, nhưng mà nằm ngang rất dài, tường bao ngoài được xây bằng gạch màu đỏ, chứng tỏ tòa nhà này đã tồn tại rất nhiều năm Diệp Thiếu Dương cất bước đi thẳng đến cổng vào, hai tay nắm hàng rào lưới sắt, còn đang nhìn đến tòa nhà ở đối diện.

“Thế nào, ngươi không sao chứ?”

Tạ Vũ Tình đi tới bên cạnh, quan tâm hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, xem như là đang trả lời.

“Ngươi đang xem cái gì đó?”

Tạ Vũ Tình quay đầu lại nhìn, cũng thấy được tòa nhà kia, nhưng chỉ lướt qua sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Này, ngươi làm sao thế, hay là bị bắt mất hồn rồi?”

Diệp Thiếu Dương vươn tay, cách cái hàng rào mà chỉ vào tòa nhà đối diện, nói: “Cô nhìn xem toà nhà này.”

Tạ Vũ Tình mở to hai mắt quay đầu nhìn lại, không chút kiên nhẫn nói: “Tòa nhà này bị làm sao, ngươi rốt cuộc muốn ta nhìn cái gì?”

“Cái tòa nhà này, cùng với Lệ Phân Viên, bất kể là vị trí hay độ cao, hoàn toàn đối xứng nhau.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Cô đứng ở giữa cánh cửa mà xem qua, sẽ phát hiện chính giữa đại lâu, đi theo đường trung tuyến của cái sân vừa lúc đối lập, góc độ nghiêng cũng giống nhau……”

“Ngươi vì sao lại chú ý đến cái này, nhất định là trùng hợp.”

Tạ Vũ Tình khinh thường nói, “Một cái kiến trúc cổ xưa, một cái mới được xây dựng, có thể liên quan gì tới nhau chứ?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói, “Tôi cũng không biết có quan hệ gì, chỉ là cảm thấy có chút trùng hợp.”

Nói xong liền bắt đầu leo cửa sắt ra ngoài, mới vừa bò lên trên đỉnh, thì từ xa đột nhiên truyền đến tiếng người hét to, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, một đội bảo an đang chạy dọc con mương nước tới đây, dẫn đầu là một nam nhân mặc âu phục, không ngừng hướng về phía mình xua tay.

Diệp Thiếu Dương còn tưởng hắn muốn bảo mình không được xuống dưới, liền dứt khoát ngồi trên đầu tường mà chờ, đến khi nhóm người chạy đến trước mặt, người mặc đồ tây kia thở hổn hển một hồi, nhìn Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay xuống, nói: “Đừng, đừng đi vào, bên trong có nguy hiểm!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong liền buồn bực nói, “Ai nói với ngươi là ta muốn vào?”

Nam nhân thở hổn hển một hồi, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ngươi đang trèo ra ngoài sao?”

Diệp Thiếu Dương nhảy từ đầu tường xuống, nói: “Thì chính là vậy.”

Ngẩng đầu nhìn lại, cái tên nam tử mặc âu phục cùng bới mấy tên bảo an đang ở sau hắn, sắc mặt lập tức thay đổi, đều dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn.

Tên nam tử mặc âu phục thở hổn hển một lúc, cuối cùng cũng đỡ mệt, rồi nhìn hắn hỏi: “Ngươi ở bên trong…… có gặp được chuyện gì không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ta thì gặp được cái gì chứ?”

Nam tử mặc đồ tây ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi: “Các người là ai, vì sao lại tới đây?”

Trong lúc hắn nói chuyện, mấy tên bảo an dường như là sợ bọn họ chạy mất, từ từ tản ra, đem hai người vây vào giữa.

Tạ Vũ Tình quét mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Muốn làm gì đó?”

Nam nhân kia nói; “Không làm gì cả, ngươi trả lời trước đi, các người rốt cuộc là ai?”

“Cảnh sát, tới phá án.”

Tạ Vũ Tình móc thẻ cảnh sát, đưa cho hắn xem.

Nam nhân âu phục liền cầm lấy rồi nhìn qua, nhíu mày lại nói: “Đội hình cảnh Thạch Thành…… Ngươi là cảnh sát Thạch Thành, làm sao lại tới chỗ này của chúng ta phá án?”

“Thì có gì mà kỳ quái? Đối với bọn ta mà nói, đi ngàn dặm truy hung là điều bình thường, huống chi là thành phố lân cận?”

Nam tử âu phục cũng không vừa, nói: “Truy hung cùng nơi này có liên quan gì, chỗ này của bọn ta có hung thủ gì cho ngươi truy?”

Tạ Vũ Tình nói: “Đây là nội tình vụ án, sao ta phải nói với một người không liên quan như ngươi, ta đâu có cần ngươi phối hợp điều tra, ngươi có lý do gì mà không cho chúng ta vào, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”

Vốn là cho rằng mình dùng chiêu hù dọa này thì người bình thương đều sẽ nghe theo, nhưng tên mặc đồ tây này lại không hề dao động, nói: “Vị cảnh sát, thực xin lỗi, án kiện này là do đội hình cảnh Cương Thành phụ trách, ta không có nghĩa vụ phối hợp công tác với ngươi, nếu ngươi muốn điều tra, làm ơn đến Cục cảnh sát địa phương mà xin phối hợp, nếu có được văn kiện chấp thuận thì sau đó đến tìm ta.”

Tên này còn tươi cười nhìn nàng, thực nho nhã lễ độ mà nói: “Ta tên Ngô Hải Binh, là phó hiệu trưởng trường này, được phân công quản lý nội vụ trường học, cảnh sát nếu đến điều tra phải tuân theo trình tự pháp luật, thì sẽ hoan nghiêng tùy thời mà kiểm tra, đến lúc đó cứ tìm ta là được, nhưng mà Lệ Phân Viên này, là văn vật cấp tỉnh do trường chúng ta quản lý cùng bảo vệ, nên nhị vị không được tự tiện tiến vào như vậy.”

Nói xong, còn hướng Tạ Vũ Tình gật gật đầu, sau đó dẫn mấy tên bảo an rời đi.

Tạ Vũ Tình nhìn theo bóng dáng hắn, mắng vài câu, tức giận nói: “Cái tên Ngô Hải Binh này, nhất định là lão bảo vệ kia gọi điện báo cáo, sau đó dẫn người tới, nhìn hắn vừa rồi vội vã như vậy, sợ chúng ta vào trong Lệ Phân Viên, hắn nhất định là biết được cái gì đó!”

“Cho dù đúng là hắn biết được gì đó, nhưng lại không muốn nói cho ngươi, thì cũng không có cách nào cả, thôi về trước đã.”

Hai người ra khỏi trường học, tự nhiên là không muốn chưa có manh mối nào liền đi, thấy đã giữa trưa, liền tùy tiện tìm nhà ăn ngồi xuống ăn tạm gì đó.

Diệp Thiếu Dương vừa kể lại những việc khủng bố mình đã trải qua trong tiểu lâu kia, thở dài lắc đầu, buồn bực nói: “Hôm nay ta thực sự đã gặp phải chuyện lạ nhất từ trước tới nay, liên tục mấy lần gặp quỷ, rõ ràng nó ở ngay đối diện nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nó, bị thổi tắt đèn cũng không biết, đây quả là một trận chiến sỉ nhục!”

Tạ Vũ Tình uống nước chanh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Loại sự tình này, không có lời giải thích nào hợp lý à?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Mấy việc thế này căn bản không khoa học, mà nói tiếp thì bất luận là quỷ yêu hay tà linh, cách ta khoảng cách gần như vậy, dù nó có chạy nhanh, cũng không có khả năng nào làm ta đến ngay cả một tia tà khí cũng không có cảm nhận được, huống chi ta đã sử dụng mấy loại pháp khí, việc này thực sự rất vô lý.”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu đã nghĩ không ra, thì cái vấn đề cứ bỏ qua trước, thảo luận cái khác đi, ta hỏi ngươi, ngươi nói có quỷ thổi tắt trường minh đăng, vì sao nó lại phải làm như vậy? Nếu nó có thể ẩn thân trước mặt ngươi, sao lại không tập kích ngươi?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể ẩn thân thổi khí, không có đại biểu cho cơ hội đánh lén, cho dù nó có ở đằng sau ta mà thổi khí, ta cũng không sợ bởi vì nếu muốn tấn công, thì sẽ phải vận dụng tu vi, khí tức sẽ thoát ra ngoài, đến lúc đó còn chuyện gì ta lại không phát hiện được nó, ta cũng không phải ăn chay?”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng ta vẫn không hiểu, con quỷ kia vì sao lại muốn thổi tắt đèn, hơn nữa, mấy con quỷ xuất hiện sau đó cũng không đánh nhau với ngươi, xuất hiện rồi biến mất, thế là ý gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.