(đúng ra là có đoạn tên quỷ sử đồng ý chuyện gì đó mà bị mất đoạn nên không rõ, coi như là đồng ý cho hai người kia có thể lên lại nhân gian khi có chuyện) “Nghe thấy chưa, cứ an tâm mà xuống đó làm cho tốt.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vai Tiểu Thanh, lại nhéo nhéo má Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh cúi đầu một lát, rồi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Tuy ta vừa nhận chủ, đã phải cùng ngươi tách ra i, bất quá……ta một đời này, chỉ nhận mình ngươi làm chủ nhân, giờ nói vậy còn quá sớm, nhưng tương lai ngươi sẽ biết.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
“Lão đại, ta không muốn xa ngươi ……”
Tiểu Bạch xông tới ôm cánh tay hắn làm nũng.
“Ách…… cũng có phải sinh ly tử biệt đâu.”
đinh rút tay ra nhưng Diệp Thiếu Dương cũng có chút không nỡ, xoa xoa đầu Tiểu Bạch, dặn dò: “Nhớ kỹ, âm ty không phải là địa phương mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mọi việc phải biết ẩn nhẫn, đây cũng là một loại rèn luyện.
Nhưng nếu có người làm khó dễ các ngươi, thì cứ đánh, đánh xong lên đây tìm ta, lão đại sẽ che chở cho các ngươi, che không được thì chúng ta cùng gánh vác!”
Anh em Tiểu Thanh hai mắt sáng ngời nhìn hắn, như muốn nói: Thật đúng không nhận nhầm lão đại! “Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi mất mặt!”
Tiểu Thanh kích động nói.
“Được rồi, lên đường đi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người, gật đầu với quỷ sử áo đỏ, “Đa tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089159/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.