“Hiện tại thì vô dụng, nhưng tương lai nhất định sẽ hữu dụng.”
Ánh mắt Đạo Uyên chân lưu chuyển trên mặt của hai người, nói: “Các người có biết làm cách nào để tiến vào Thái Âm Sơn không?”
Hai người ngẩn ra, đều lắc đầu.
Thái Âm Sơn là một nơi đáng sợ tồn tại ở Quỷ Vực, bao năm rồi, Âm Ty cũng chỉ biết nó tồn tại ở bờ bắc Ấm Thuỷ Hà, nhưng mà thổ địa nơi đó có diện tích rộng lớn, không gian vô hạn, bao nhiêu lần xuất chinh, đều không tìm được lối vào chân chính của Thái Âm Sơn.
Cho nên, khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đồ án Đạo Phong viết lên mặt trên lá gói bánh chưng, gửi cho Lão Quách, lúc đó chỉ có thể cho rằng nó là một bản đồ, nhưng mà lại không có chút manh mối nào, không có cách nào tham chiếu được, cho nên vẫn luôn giữ bên người, coi như vật vô dụng.
Bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ ra vì chuyện gì mà, Đạo Uyên chân nhân lúc này lại nhắc tới Thái Âm sơn, rốt cuộc là có mục đích gì.
Qua Qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng thò cái đầu từ trong tượng sứ ra, nói: “Ta đã ở Thái Âm Sơn một thời gian, nghe nói nơi đó được chia ra làm sơn nội với sơn ngoại, bọn ta đều ở sơn ngoại, xem cũng giống như thành lũy, chưa từng có người nào thật sự biết Thái Âm Sơn ở địa phương nào.”
Đạo Uyên chân nhân gật đầu, nói tiếp: “Khi ta lật xem cổ thư trong tháp, phát hiện ra một quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089154/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.