Diệp Thiếu Dương giật mình trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Nghĩ bậy cái gì đó, đây là đồ vật của Long Hổ Sơn.”
“Hiện tại không phải đang trong tay ngươi sao, Trương Thi Minh dùng nó để ám sát ngươi, kết quả thất bại, ngươi cứ giữ lại coi như chứng cứ gì đó, hoặc nói là vật bồi thường ……”
“Nghĩ ra lắm cớ nhiều như vậy làm gì, không bằng cứ nói thẳng là ta muốn.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, trở lại bên giường, nhét Tùng văn cổ định kiếm xuống dưới gối của mình, nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường, sang phòng bên cạnh đánh thức Tiểu Bạch, cùng nhau rời khỏi phòng.
Đến giờ phút này, Trương Thi Minh vẫn không chịu xuất hiện, Tiểu Bạch thử gọi điện thoại cho hắn, nhưng di động của Trương Thi Minh đã tắt máy, không thể kết nối.
Diệp Thiếu Dương đành phải bỏ qua chuyện này, đưa Qua Qua cùng Tiểu Bạch lên Long Hổ Sơn trước.
Đây là lần thứ hai Diệp Thiếu Dương tới Long Hổ Sơn, lần đầu tiên là khoảng bảy tám năm trước, lúc đó hắn theo Thanh Vân Tử đi khai quang cho người nào đó ở gần đây, kết quả là trên đường về bị trộm sạch tiền, thầy trò hai người liền không có lộ phí mà trở về, Thanh Vân Tử liền dẫn hắn lên Long Hổ Sơn xin giúp đỡ, ăn ở mấy ngày, trước khi đi còn lấy được mấy trăm đồng tiền xe.
Nhưng đã cách xa nhiều năm rồi, hơn nữa năm đó Diệp Thiếu Dương chỉ là một hài tử chừng mười tuổi, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089145/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.