Diệp Thiếu Dương cười cười, hai tay vân vê linh phù, nhẹ nhàng lay động, linh phù bốc cháy lên rồi hóa thành tro tàn.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay, nhìn qua thấy Tống Ngọc Đình đang trợn mắt há mồm, liền đắc ý nói: “Đã thấy chưa?”
Nhưng Tống Ngọc Đình lại hỏi: “Đây là…… ảo thuật?”
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì té xỉu, “Đây là pháp thuật đó đại tỷ, không phải ảo thuật.”
Hoá ra là từ nãy mình cố sức biểu diễn, cuối cùng lại bị người ta coi là ảo thuật gia.
Tống Ngọc Đình cau mày nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta xem cũng chả hiểu gì hết, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu suy nghĩ, quyết định thay đổi một góc độ khác để nói: “Người bạn cùng phòng kia của cô, gần đây có biểu hiện gì dị thường hay không, cái gì cũng được, cô ngẫm lại xem.”
“Biểu hiện dị thường à……”
Tống Ngọc Đình nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Gần đây cô ấy nói bị bệnh, trời còn sáng lúc này cũng chỉ nằm ở trong phòng, buổi tối đi ra ngoài, rạng sáng mới trở về, ta có hỏi qua thì nói là bị đau đầu, hơn nữa…… cô ấy cũng không tắm rửa thay quần áo, giống như là sợ nước, mỗi ngày đều không ngừng cào gãi ngứa, cô ấy còn nói là do mụn ghẻ hay là bệnh mẩn ngứa gì đó, chuyện này có thể xem là biểu hiện dị thường hay không?”
“Đương nhiên là phải rồi ”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Như vậy đi, buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089135/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.