Chương trước
Chương sau
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới nói thêm: “Ta sẽ tìm kiếm chỉ trong Trung Nguyên mà thôi, lần sau có việc gì thì tìm ta, bất quá lần này đã trả lại nhân tình cho ngươi, lần sau phải thu phí.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Được thôi, chỉ cần cô tới là được.”

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương quay lại phòng bệnh của mình, tuy rằng đã không việc gì nữa, nhưng vẫn chưa làm thủ tục xuất viện, nên không cần thiết phải dọn đi ra ngoài, mấy người còn lại sẽ đi về khách sạn gần bệnh viện để nghỉ ngơi.

Diệp Thiếu Dương biết hôm nay Nhuế Lãnh Ngọc còn chưa đi, cũng cảm thấy an tâm một chút, tự mình quay lại bệnh viện, qua thăm Diệp Tiểu Manh một chút.

Diệp Tiểu Manh là do bị chết một thời gian rồi hồn phách mới trở về, lại còn bị vong hồn Tam thẩm bám vào người, giữa hồn phách và thân thể sinh ra chút bài xích, tinh thần hơi kém, cần phải tĩnh dưỡng, đây cũng là nguyên nhân vì sao buổi tối nay nàng không tham gia liên hoan.

Diệp Thiếu Dương cùng nàng nói mấy câu, rồi quay lại phòng bệnh của mình, leo lên giường nằm xuống.

Sau khi tắt đèn, Diệp Thiếu Dương dựa vào đầu giường, lấy Âm Dương Kính ra, dùng thần thức tiến vào thế giới trong gương.

Xuyên qua một tầng sương mù, cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không thôi: Không giống như một mảnh đất hoang vu như lúc trước, giữa màn sương mù trắng đang vờn quanh, ở giữa có một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi một đống nhà cửa, phía trước còn có một dòng suối nhỏ, ở trên đó có một cây cầu nhỏ, nước suối róc rách chảy, đúng là một bức tranh phong cảnh nước chảy qua cầu nhỏ thật là đẹp.

Nhưng quan trọng là có một người mặc áo dài màu trắng của phụ nữ, đứng trên cây cầu nhỏ, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn dòng suối, càng tô điểm thêm cảnh đẹp, làm cho hết thảy trở nên sống động cả lên.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn đi qua đó, đi đến cạnh cây cầu, cô gái kia quay đầu lại nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhận ra người đó chính là Tuyết Kỳ.

Tuyết Kỳ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt vô bi vô hỉ, trong đó chỉ có tràn ngập nỗi niềm cô đơn.

Lúc này, một bóng người màu trắng, đẩy cửa nhỏ của căn nhà đi ra, rồi đi vào đầu cầu, hai tay chắp ở sau lưng, đứng im nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Là Dương công tử, hắn vẫn là mặc một cái bộ áo choàng màu trắng to rộng kia, vành mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một bờ môi nhỏ xinh đẹp mà thôi.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn đến, lập tức khuôn mặt tươi cười, chắp tay, nói: “Đa tạ.”

Dương công tử vẫn đứng đó nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, đang định nói vài câu với Tuyết Kỳ, nhưng mà nàng xoay người yên lặng đi vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.

“Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được chuyện này ”

Dương công tử nói, “Hơn nữa cô cũng biết Diệp Tiểu Thước đã chết, hiện tại đang rất đau khổ, sẽ không nói chuyện với ngươi đâu.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Không có sao, chỉ cần nàng vẫn còn tồn tại là được, coi như ta đã giữ lời hứa với Tiểu Thước.”

Nhìn quanh trái phải, có chút buồn bực nói: “Những thứ này là do ngươi làm ra sao?”

“Là do ta dùng tu vi tạo thành, nếu đã phải ở tại đây, thì nên sống cho vui vẻ một chút, tốt xấu gì cũng ra dáng một nơi ở.”

“Thế vì sao lại biến thành như vậy?”

“Năm đó, ta đã xem qua một bức họa giống như vậy, rất thích phong cảnh của nó, cho nên mới sao chép lại.”

Dương công tử chậm rãi quay đầu, thưởng thức kiệt tác của mình, “Còn thiếu một cái hoa viên, đợi lát nữa ta sẽ làm ra.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Xem ra ngươi rất có tình thú, định ở luôn trong này à?”

“Nếu ta muốn đi thì sao?”

“Lúc nào cũng có thể,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta đã đáp ứng với ngươi, hơn nữa lúc cứu Tuyết Kỳ, kỳ thật ngươi đã có cơ hội đi ra, nhưng ngươi không có làm vậy.”

Dương công tử cong cong khóe miệng, nói: “Ta biết ngươi là người tuân thủ lời hứa, cho nên lúc ấy ta không đi.”

Ngừng một chút lại nói, “Ta cũng nghĩ kỹ rồi, tạm thời không ra ngoài, cứ ở đây tu luyện, hoàn cảnh nơi này tốt hơn nhiều so với bên ngoài.”

Quyết định này, khiến Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, bất quá nhanh chóng cười nói: “Như vậy cũng tốt, nếu có gặp sự tình gì cần ngươi hỗ trợ, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Dương công tử lạnh lùng nói: “Đừng có tìm ta, ta không giúp ngươi không đâu, lần này là giao dịch, cũng không phải giúp ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không nói về đề tài này nữa, nhìn cánh cửa nhỏ, nói: “Đúng rồi, ngươi đã sống được một đống tuổi đúng không……”

Dương công tử thanh âm lập tức mang theo tức giận: “Ngươi nói ai nhiều tuổi! Ngươi phải biết, tất cả quỷ yêu tà linh, tâm tính đều vĩnh viễn không thay đổi.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, chỉ nói ngươi già thôi làm gì mà phải tức giận? Ngươi không phải con gái, nhưng mà đến là có việc cầu người ta, đành phải nhận sai, gật đầu liên tục: “Ách, ý của ta là, ngươi kiến thức rộng rãi, tu vi vô biên, ngươi có biện pháp nào có thể giúp Tuyết Kỳ khôi phục lại mệnh hồn không?”

Dương công tử khóe miệng mỉm cười mang theo vẻ trào phúng nói: “Ngươi thân là Mao Sơn thiên sư, mà cũng không tìm ra biện pháp, thì ta làm sao có thể có biện pháp nào?”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mặc kệ là người sống hay quỷ hồn, đều là một loại sinh mệnh, ngay động thực vật cũng đều giống nhau, sinh mệnh từ sinh đến tử thì dễ, nhưng từ tử đến sinh, lại là một chuyện khác: Một cây cỏ dại, muốn giết chết nó, nhổ ra vứt dưới ánh nắng mặt trời là được, nhưng là một khi nó đã chết đi, muốn làm cho nó sống lại, dù cho ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng không làm được.

Quỷ hồn cũng giống như vậy, trong ba hồn bảy phách, chỉ cần tuỳ tiện một sợi hồn phách bị thương tổn, sẽ trở thành một nửa hồn quỷ, đến đầu thai cũng không được.

Tuyết Kỳ cũng vậy, bị Tu La Quỷ mẫu bóp nát mệnh hồn quan trọng nhất trong ba hồn bảy phách, đến quỷ cũng làm không được……Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Thật là quá khó, nhưng cũng không thể để cô ta ở mãi thế giới trong gương?”

Dương công tử nói: “Vì sao lại không thể?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, không muốn tranh luận vấn đề này.

Một lát sau, Dương công tử đột nhiên nói: “Ngươi đã nghe nói qua về Sinh Cơ Tuyền chưa?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, chậm rãi lắc đầu.

“Truyền thuyết có nói, nước ở Sinh Cơ Tuyền có tác dụng tụ hồn, nếu uống đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, mệnh hồn sẽ có thể hồi sinh, khôi phục như lúc ban đầu.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, “Trên đời còn có thứ thần kỳ vậy sao, thế nó đang ở đâu?”

“Ở Thái Âm Sơn.

Ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, rốt cuộc là có hay không, ta cũng không biết.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Chuyện này, sao ta lại không biết nhỉ?”

“Bất luận là sinh linh nào, dù là người hay quỷ yêu, chỉ cần vào Thái Âm Sơn, sẽ không trở về được, đương nhiên không có ai biết chuyện này, nhưng ta lại biết, là bởi vì…… ta sống so với ngươi thì lâu hơn nhiều”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, cho dù Thái Âm Sơn thật sự có Sinh Cơ Tuyền loại đồ vật thần kỳ này, nhưng mà nơi đó…… chính mình cũng không dám đi, cũng không biết là nói nằm ở chỗ nào! “Được rồi, tương lai nếu ta tìm được lối vào Thái Âm Sơn, ta sẽ đi xem.

Tốt xấu gì cũng là một niềm hy vọng.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Bất quá…… cô ta lại ở đây một mình với ngươi cũng không có được tiện cho lắm.”

Dương công tử hơi ngẩng đầu lên, lộ ra chóp mũi xinh xắn, nói: “Sao lại không tiện?”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Tuy các ngươi đều không phải người, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, thời gian dài, vạn nhất phát sinh chuyện gì, ta phải làm thế nào với Diệp Tiểu Thước.”

Dương công tử hừ một tiếng: “Đầu óc ngươi nghĩ cái gì đâu.

Ta với cô ta…… sao có thể.”

“Như thế nào không có khả năng, Tuyết Kỳ yêu Tiểu Thước, đối với ngươi hẳn là không có ý gì, nhưng ngươi là nam nhân…… không đúng, nam quỷ, không phải, nam tà linh, là cái gì cũng được, vạn nhất ngươi nổi lòng tham với cô ta thì sao……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.