Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Tiểu Mã.

Hắn còn tưởng mình đã chết, nhíu mày hỏi: “Ngươi cũng đã chết rồi à?”

“phi phi phi, ta không có chết, ngươi cũng không chết, đây là đang ở bệnh viện.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một lúc, thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều đau ê ẩm, hơn nữa trên cánh tay còn cắm ống truyền dịch.

“Ngươi đừng có đứng lên, ngươi mới được truyền máu đó, thân thể còn rất yếu, tốt nhất là không được nhúc nhích!”

“Truyền máu?”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Tiểu Mã.

Lúc này Qua Qua từ trên đầu giường nhảy xuống, ngồi trên bụng của hắn, cười cười nhìn hắn.

Đúng lúc này một hộ sĩ tới kiểm tra phòng, thấy có một đứa con nít ngồi trên bụng Diệp Thiếu Dương, bị dọa đến hoảng hốt, khay thuốc trong tay chút nữa là vứt xuống, kinh hãi kêu lên: “Ngươi sẽ đè chết hắn, ngươi mau xuống đi!”

Nữ hộ sĩ kia đâu có biết rằng, Qua Qua là quỷ, căn bản không có trọng lượng.

Qua Qua cười hắc hắc, nhảy xuống giường.

Hộ sĩ đến đây để thay thuốc cho Diệp Thiếu Dương, nhưng không hiểu vì sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm, mãi cho đến khi nàng ta rời đi, ánh mắt vẫn còn tiễn đưa theo.

Tiểu Mã cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu Diệp tử ngươi thật là giỏi, vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lại phạm phải bệnh cũ.”

“Nói lung tung gì đó!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta nhìn cô gái kia, là bởi vì trên người nàng có quỷ khí!”

Qua Qua cũng gật đầu, nói: “Ta cũng cảm giác được, quỷ khí rất nồng đậm.”

Tiểu Mã ngơ ngẩn, nói: “Đây là có chuyện gì nữa? Đang ở trong bệnh viện trên thành phố, cách xa Ẩn tiên tập của thôn ngươi xa lắm, không có khả năng nào quan hệ đến Quỷ Mẫu được.”

“Cái này để sau rồi điều tra thêm,”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi, “Tiểu Manh thế nào rồi?”

“Tiểu Manh, chẳng phải lúc đó đã chết à.”

“Cái gì!”

Diệp Thiếu Dương cả người giật mình run lên, lập tức ngồi bật dậy, Tiểu Mã tiến đến đè hắn xuống.

“Âyy, ngươi đừng kích động, ta còn chưa nói xong mà, Tiểu Manh vốn đã chết, nhưng chúng ta làm theo lời nói của ngươi trước khi chết, đưa cô ấy tới đây truyền máu.

Lúc mới đem vào, bệnh viện còn không đồng ý, cho rằng cô ấy đã chết……”

“Nói thẳng kết quả đi!”

Diệp Thiếu Dương đã chịu hết nổi, rống lớn lên, kết quả làm động đến viết thương, mà bật ho dữ dội.

Tiểu Mã lập tức đỡ hắn nằm xuống, vỗ vỗ sau lưng hắn, miệng liên tục trách mắng: “Ngươi xem lại mình kìa, ta đã bảo đừng có cử động rồi mà, không chịu nghe”

Diệp Thiếu Dương nước mắt giàn giụa, đau đớn không thôi.

Tiểu Mã nói tiếp cho hắn nghe, Tiểu Manh sau khi uống Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn của hắn, lại được truyền máu, tuy vẫn chưa tỉnh, nhưng là tính mạng không còn gặp nguy hiểm nữa.

Mà chính bản thân hắn, vốn dĩ cũng đã chết, hay là ít nhất sắp chết, cho nên bọn họ không chút do dự cũng cho hắn dùng một viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn, rồi lại truyền máu…… Diệp Thiếu Dương trong lòng hiểu được, đích thực, mình với Diệp Tiểu Manh đều do mất máu mà chết, thân thể không bị tổn hại, hồn phách cũng hoàn chỉnh, cho nên có thể dùng Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn cứu mạng.

Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn này có tổng cộng ba viên, lúc trước khi đấu Thất Bà Bà, đã cho Đằng Vĩnh Thanh dùng một viên, còn lại hai viên hiện tại đã bị mình cùng Tiểu Manh dùng luôn, một viên cũng không còn, đáng tiếc là Đàm Tiểu Tuệ đã chết, trên đời này sẽ chẳng còn ai có thể luyện chế được loại kỳ dược, có một không hai này nữa.

Thuốc này cũng giống như là ý nghĩa của sinh mệnh nàng, Diệp Thiếu Dương chợt nhớ Đàm Tiểu Tuệ, thở dài.

“Đúng rồi, Nhạc Hằng thế nào?”

“Đi rồi.”

Mã nhún nhún vai, nói cho hắn biết, lúc đó Nhạc Hằng chỉ bị trọng thương, nhưng không lâu sau đó đã hồi phục lại, nói cho bọn họ biết hắn muốn đi âm phủ, tìm cách giải phóng sức mạnh Chu Tước trong cơ thể càng nhiều càng tốt, cho nên đã đi rồi.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi đầu, nói: “Lần này thắng được Tu La Quỷ Mẫu, hắn cũng có công rất nhiều, nếu mà sức mạnh Chu Tước trong cơ thể hắn nếu có thể phóng xuất ra toàn bộ, thì rất là đáng sợ, tuyệt đối có sức mạnh trên Tu La Quỷ Mẫu!”

Suy nghĩ một chút, nói: “Đúng rồi, sao chỉ có hai người ở đây, những người khác đâu?”

“Bọn họ đều đi ăn cơm rồi, đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, chỉ có thể để lại một người theo dõi, vì thế ta mới ở lại.”

Tiểu Mã nhún nhún vai, nói, “Lúc quyết đấu ta cũng không có ra sức gì mấy, hiện tại chuyện này để ta làm”

Diệp Thiếu Dương an ủi hắn nói: “Chờ đến khi lực lượng trong cơ thể ngươi thức tỉnh rồi, cũng không có chuyện không làm gì..”

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiếu Dương bảo hắn đỡ mình ngồi dậy, dùng cương khí cảm nhận bên trong cơ thể, phát hiện gan bị chấn động, tĩnh mạch bị hao tổn, vì thi triển Thất Thương Độn Huyết Thuật mà tự làm mình bị ngoại thương, tuy nhiên đã được băng vải rồi, không có chuyện gì nữa.

“Đúng rồi,”

Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Tiểu Diệp tử, Thiên sư huyết trên người ngươi, nếu được truyền vào người máu người khác, thì có ảnh hưởng gì hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, giải thích: “Máu đều giống nhau, Thiên sư huyết sở dĩ lợi hại như vậy, là vì trong máu của ta có một loại…… một loại thành phần đặc thù, được tạo ra trong lúc tạo máu mới, một khi mất máu, thì lúc bổ sung thêm máu sẽ tự sinh ra lại, đạt tới tỉ lệ cân bằng, bằng không ta ngày thường không đổ máu cũng hộc máu, nếu mà máu sinh ra không có cái loại thành phần này, thì ta chẳng phải đã sớm tiêu đời rồi à.”

Tiểu Mã chậm rãi đầu, lẩm bẩm nói: “May mà Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có việc gì, nếu không ta thực sự không yên tâm.”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói: “Chuyện này thì có quan hệ gì đến nàng?”

Tiểu Mã nói: “Người ta truyền máu cho ngươi, thì có liên quan không.”

“Cô ấy…… truyền máu cho ta?”

“Đúng vậy, kho máu bệnh viện không đủ, mấy người chúng ta đều đã thử máu, chỉ có cô ấy cùng nhóm máu với ngươi, cho nên mới truyền máu.”

Diệp Thiếu Dương ngây người, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, thì ra Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhóm máu với mình, cái này thật là khéo, hơn nữa…… Từ nay về sau, trong cơ thể mình có chảy một phần máu của nàng, nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương trong lòng vui mừng không thôi, một loại cảm giác chiếm được tiện nghi mà vui mừng.

Nghỉ ngơi một hồi, lại bảo Tiểu Mã đỡ mình ngồi dậy để điều tức.

Chỉ cần thân thể không bị thương, điều tức có thể bổ sung lại cương khí, chậm rãi mà chữa trị cơ thể bị thương, so người bình thường, khôi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Một hơi điều tức hai vòng Chu Thiên, cảm giác thân thể đã khôi phục được chút ít, vì thế bảo Tiểu Mã đưa mình đến phòng Diệp Tiểu Manh.

Tiểu Manh thể chất không bằng hắn, vẫn còn chưa tỉnh, đang nằm ở trên giường, vẻ mặt rất an tĩnh.

Hai người Diệp bá cùng Trân thẩm đang ngồi ở cạnh mép giường, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đi tới đỡ hắn, hỏi hắn thương thế sao nào, sau khi biết được hắn không việc gì, mới yên lòng.

Diệp Thiếu Dương đến bên mép giường của Tiểu Manh, ngón tay cái chạm vào huyệt vị trên ấn đường của cô, dùng cương khí cảm giác một chút, phát hiện ba hồn bảy phách trong cơ thể đều đầy đủ, nhưng mà mơ hồ có chút bài xích với thân thể, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Vì thế nói Tiểu Mã mang ba lô của mình tới, lấy ra một khối Long Tiên Hương, dùng phù hỏa làm tan, bôi lên huyệt nhân trung của Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh khịt khịt mũi, hai mắt mở ra, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy Tiểu Manh kêu tên mình, lúc đầu cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng sau đó toàn thân run run lên, lập tức nhớ lại, thanh âm vừa rồi tuy là của nữ nhân, nhưng vừa nghe đã biết, đây không phải tiếng của Diệp Tiểu Manh! “Ngươi là ai!”

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.