Chương trước
Chương sau
Tiểu Mã nghe thế, liền nói: “Ta cũng không rõ, theo những gì Tiểu Diệp Tử nói lúc trước, Quỷ Mẫu là vì ngươi phát hiện ra nơi phong ấn, nên mới chủ động tấn công, muốn tiên hạ thủ vi cường đúng không, nhưng vì sao bà ta lại nhất định muốn liều mạng chiến đấu với ngươi như vậy, bà ta tu vi thâm sâu như thế, vì cái gì mà không bỏ đi cho rồi?”

“Bởi vì bà ta tu vi rất sâu, cho nên mới nghĩ không muốn ra đi.”

Thấy mọi người vẫn còn hoài nghi, Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói tiếp, “Nếu bà ta không nghĩ là bỏ đám thủ hạ này, mà mang theo bọn chúng, thì dù đi đến đâu, cũng đều dễ bị người ta phát hiện, trừ khi tới Quỷ Vực…… Bà ta biết dù có trốn đi, ta vẫn sẽ truy tìm đến cùng, sớm muộn gì cũng tìm được, cho nên còn không bằng quyết đấu một trận, giết chết ta, thuận tiện lại bắt luôn một đám quỷ hồn làm tù binh, về làm quỷ tốt.”

Diệp Tiểu Manh nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi: “ Tu vi bà ta thâm sâu hay không, có quan hệ gì chứ?”

“Quan hệ ở chỗ: Nếu bà ta không đủ mạnh, biết không thể chạy thoát, cũng sẽ cầu may mắn để trốn thoát, nhưng bởi bà ta quá mạnh, lại tự tin có thể giết chết ta, cho nên mới chọn tấn công.”

“Bà ta ….

rất mạnh sao, đến huynh cũng không phải đối thủ sao?”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Như ta đoán lúc trước, có lẽ bà ta là một con La Sát Quỷ Mẫu, hoặc U Linh Quỷ Mẫu, nhưng ta thật sự không thể ngờ, bà ta lại là một con Tu La Quỷ Mẫu……”

Thấy mấy người Tiểu Mã vẫn còn khó hiểu, liền tiếp tục giải thích: “Quỷ mẫu có ba loại, La Sát Quỷ Mẫu lấy yêu pháp nhập đạo, U Linh Quỷ Mẫu lấy quỷ thuật nhập đạo, nhưng riêng Tu La Quỷ Mẫu, đã từng xông qua Sinh Tử Quan, vào Tu La Đạo, được coi như là một nửa thần, tu vi bản thân chưa chắc đã so được với những Quỷ Mẫu kia, nhưng vì bà ta có một nửa hồn thân, chính là thân thể Tu La, cho nên kháng tính đối với pháp thuật rất mạnh, ngoài ra bản thân cũng có thể thi triển một chút tiên pháp.”

Diệp Tiểu Manh vẫn khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Sao huynh biết bà ta là Tu La Quỷ Mẫu?”

“ Sóng khí hình cầu phía sau Thái Dương Luân kia, gọi là Quỷ Huyết Nhãn.

Quỷ Huyết Nhãn của bà ta có màu vàng kim, là đặc tính của Tu La Đạo.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, thở dài, “Quỷ thần còn có thể biến thành hình thái này, đây là ta mới chỉ ở thấy qua trên cổ thư, không nghĩ tới trong lúc còn sống mà có thể lại gặp được một con, quả là nhân sinh bất hạnh……”

Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn nói: “Ngươi nên là vì có thể gặp một đối thủ cường đại như thế làm đối thủ mà cảm thấy may mắn mới đúng, thế mới chứng tỏ ngươi không phải người bình thường.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Mau cút đi, ta chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống lâu thêm vài năm, ta còn chưa có tìm được lão bà đâu.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, lén liếc mắt nhìn trộm Nhuế Lãnh Ngọc.

Kết quả bị Nhuế Lãnh Ngọc thấy được, liền tát cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đến lúc nào rồi, hai người các ngươi không thể nói chuyện đứng đắn được sao, đánh hay không đánh, không đánh thì chúng ta rời đi cho rồi.”

“Đánh, đương nhiên là đánh.”

Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, quan sát thị trấn đang bị tử khí vây quanh, nói: “Tên Tà Thần kia không biết đã đi đâu, nhưng dù sao hắn cũng đã bị thương, không còn là đối thủ của chúng ta, kẻ thù hiện tại của chúng ta chính là Tu La Quỷ Mẫu.

Còn Diệp Tiểu Thước thì……các người đều biết, sau này sẽ nghĩ cách, tạm thời đừng nói cho bọn họ.

Hiện tại vấn đề là thế này, con Tu La Quỷ Mẫu này giống như con hầu tinh, nó cố ý đẩy những quỷ hồn của thôn dân ra phía trước, nếu chúng ta đi ra quyết đấu cùng Quỷ Mẫu, tất nhiên sẽ bị bọn chúng bao vây, những quỷ hồn này đã bị lệ khí che mất thần trí, sẽ coi chúng ta như tử thù, hơn nữa tu vi ít nhất cũng là lệ quỷ, đến lúc đó bọn chúng cùng với Quỷ Mẫu trong ngoài giáp công chúng ta, sẽ thật là phiền phức lớn, cho nên chỉ có thể giải quyết bọn chúng trước đã.”

Diệp Tiểu Manh vừa nghe hắn nói vậy, lập tức khuyên: “Thiếu Dương ca không được, bọn họ đều chết đột tử, đã thật đáng thương lắm rồi, lại còn bị Quỷ mẫu lợi dụng, tuy đã biến thành như thế này, nhưng đó không phải là lỗi của bọn chúng.”

Uông Ngư nghe xong liền trầm giọng nói: “Nhưng nếu không giết chúng nó, chúng ta không thể tiếp xúc Quỷ Mẫu, đến lúc đó, khi chúng nó tấn công thị trấn, tất cả mọi người đều sẽ chết.

Nếu phải lựa chọn, chỉ có thể hy sinh chúng nó, để đổi lấy mạng cho những người dân trong trấn, quan trọng hơn, họ mới là người sống.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nhiều oán quỷ như vậy, nói giết là giết sao?”

Uông Ngư xua tay nói: “Ta cũng chỉ nói ra suy nghĩ thôi, nếu ngươi có cách khác, thì cứ coi như ta chưa nói gì.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi: “Biện pháp phải suy tính cẩn thận, vẫn còn chưa tới bước kia”

Lúc này, Tứ Bảo đề nghị: “Ta có biện pháp này, nếu không thể giết những quỷ hồn này, cũng không có biện pháp thức tỉnh bọn họ, nhưng có thể trực tiếp mở ra Âm Dương Đạo, dân bọn chúng tới Luân Hồi ty……”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Bọn họ sao có thể ngoan ngoãn mà đi vào?”

Tứ Bảo nói: “Có thể dùng siêu độ.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cách này ta sớm nghĩ tới, pháp thuật Đạo gia chúng ta chỉ giỏi giết chứ không giỏi siêu độ, về phương diện không bằng Phật gia các ngươi, ta cũng không thể cùng lúc siêu độ nhiều vong hồn có oán khí sâu nặng như vậy, ta làm không được, ngươi là đệ tử Phật môn, nhưng pháp lực của ngươi vẫn chưa đủ để siêu độ nhiều vong hồn đến vậy.”

Tứ Bảo nói: “Ta đương nhiên là không được, nhưng chúng ta có thể tìm người tới hỗ trợ, việc này tuy không dễ làm, nhưng Phật tông đại năng có thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tìm người ở đâu, Lạc Già Sơn hay Ngũ Đài Sơn? Chờ tới khi bọn họ đến, thì đã muộn mất rồi.

Tung Sơn tuy cách đây không xa, nhưng nếu bảo cái tên Thích Vĩnh Tính phì heo kia là đại năng, đánh chết ta cũng không tin.”

Tứ Bảo lắc đầu nói: “Tung Sơn có bảy ngọn núi, Thiếu Lâm chỉ toạ trên ngọn núi chính, còn lại trên mấy ngọn kia cũng có không ít người ẩn tu, ta có một sư thúc kêu An Tĩnh Phong, là đại năng đương thời, linh căn đạt đến cấp độ tông sư, đang ẩn tu ở Thiếu Hoa Sơn, để ta tìm ông ấy tới.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, dường như đã thông suốt, liền hỏi: “Ngươi định gọi điện cho ông ta sao?”

“Gọi điện thoại không được, sư thúc ta tính tình kỳ quái, ta phải tự đi một chuyến,”

Tứ Bảo suy nghĩ một lúc nói, “Từ đây đến Lạc Dương cũng không xa lắm, ta sẽ đi nhanh về nhanh, nhiều nhất là hai ba ngày sau sẽ về.

Diệp Thiếu Dương quan sát phố xá, nói: “Chúng ta sẽ cố gắng chống đỡ, ngươi phải tranh thủ thời gian, đi nhanh đi.”

Tứ Bảo đáp ứng một tiếng, rồi đi nhanh xuống núi.

Nhìn bóng dáng hắn xa dần, Diệp Tiểu Manh có chút không yên tâm, nói: “hắn cứ như thế mà từ khu quỷ hồn xông ra, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Với pháp lực của hắn, những con quỷ đó không làm gì được hắn đâu.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Vẫn là lo chính chúng ta trước đã, phải nghĩ cách chống đỡ cho đến khi hắn quay lại.”

Diệp Tiểu Manh buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ thần tượng của lão tổ Diệp Pháp Thiện, vẫn luôn phóng thích ra cương khí hay sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, chỉ vào phía dưới những con lệ quỷ đang không ngừng phun ra nuốt vào tử khí, nói: “Bọn chúng đang không ngừng thúc dục tử khí, tạo áp lực cho kết giới, nếu cứ như vậy, kết giới sẽ ngày càng bị thu nhỏ lại, đến khi không nhỏ hơn được nữa, khí tức trong ngoài mất cân bằng, một khi Quỷ mẫu phát lực, sẽ dễ dàng đánh nát kết giới, cho nên kết giới này chỉ có thể bảo hộ chúng ta nhất thời, dù tu bổ lại, cũng chỉ kéo dài thêm được một thời gian ngắn nữa thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.