“Có thể là vì muốn giết người, cũng có thể là để uy hiếp tôi, nhưng mặc kệ thế nào, kết quả cũng chỉ có một.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay lên, làm thủ thế chặt bỏ.
“Không phải ngươi chết, chính là ta sống!”
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên tử khí trên không trung ngay trước mặt tách ra làm hai.
Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ nắm tay nhau, chân đạp tử khí cuồn cuộn bay tới.
“Diệp Tiểu Thước!”
Có người tinh mắt phát hiện, kêu lên trước tiên, “Không phải hắn đã chết mười năm rồi sao, như thế nào mà trở lại!”
Ngày càng nhiều người nhận ra Diệp Tiểu Thước, trong lúc nhất thời bàn tán thảo luận ồn ào.
“Tiểu Thước ….
Tiểu Thước!”
Tam Nương đang đứng cạnh Diệp Bá cùng Trân thẩm thốt lên, dường như bị kích động đến sắp ngất xỉu, lớn tiếng mà gọi tên.
Trong mắt Diệp Tiểu Thước chợt loé lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại trở nên u ám, trở nên lạnh nhạt cùng chết lặng cảm xúc.
Khi hai người chỉ còn cách đường phố mấy chục mét, bất ngờ dừng lại, dạt sang hai bên tránh đường, có một mị ảnh màu lam từ từ bay tới.
Mấy người Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tình để hít thở, chăm chú quan sát: Một nữ tử khuôn mặt đoan trang tú lệ, thân mặc một bộ váy dài đẹp đẽ cho nữ, cùng với tóc dài nhẹ bay trong gió, ở phía sau bà ta tập hợp một đám hình cầu phát sáng, kích thước không khác bà ta là mấy.
Dưới sự phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089104/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.