Chương trước
Chương sau
Tỳ Hưu Ấn vô hiệu đối với người, bởi vậy không cần lo lắng ai sẽ bị ngộ thương, nhưng với phạm vi to lớn của ấn, một khi rơi xuống, sẽ đem toàn bộ lệ quỷ u hồn vừa mới thoát khỏi Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, áp thành bột mịn.

Tà Thần không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục lấy một địch quần ẩu, hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.

Trong lúc Diệp Thiếu Dương đang vắt óc suy nghĩ cách phá địch, Tà Thần đột nhiên thu tay lại, đình chỉ phản kháng.

Pháp khí của mấy người Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đánh vào trên người hắn, bị một hấp lực mạnh mẽ hút chặt, không thể rút ra.

Tiếp đó, Tà Thần rống lên một tiếng quái dị, yêu lực bị dồn nén trong cơ thể bất ngờ bùng nổ ra, đánh bay mọi người cùng pháp khí ra ngoài, ngã ngồi trên mặt đất.

Tà Thần trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, đứng lẳng lặng mà nhìn trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Đừng tưởng các ngươi nhiều người mà có thể lưu lại được ta.”

Nói xong, cất bước đi lên phía trước.

“Người không có nhiều, vẫn lưu lại được ngươi! Diệp Thiếu Dương một lần nữa huy động bảo kiếm xông lên, mấy người Nhuế Lãnh Ngọc cũng triển khai vây đánh Tà Thần, lúc này mọi người đã thông minh hơn, liền chọn chiến thuật du đấu, khi gần khi xa, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Tà Thần, miễn cho hắn dở lại trò cũ, hơn nữa có thể phát huy ra ưu thế nhiều người, mục đích là kiềm chế Tà Thần, để cho Diệp Thiếu Dương là chủ công có thể ra đòn nhiều hơn.

Dưới sự công kích điên cuồng của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thân thể Tà Thần bắt đầu xuất hiện một ít vết thương, chảy ra máu màu vàng kim.

Càng thêm giật mình khiếp sợ, là sau khi máu rời khỏi thân thể, lập tức hóa thành sương khói ánh kim, được Tà thần dẫn đến lòng bàn tay, dùng nó đánh về phía mọi người, tạo ra uy lực thật là cường đại..

Theo càng ngày càng nhiều máu chảy ra, ngưng tụ thành một màn sương mù ánh kim, bị tà thần thao túng dần hình thành một cỗ lực lượng đáng sợ, lần thứ hai mọi người phải cố hết sức, chỉ có thể cố gắng cắn răng mà kiên trì chống đỡ.

Thêm một lần nữa đem mọi đánh văng ra, Tà Thần đưa tay ra trước ngực, hội tụ sương mù ánh kim hội tụ vào trong lòng bàn tay, hai tay không ngừng biến hóa ấn pháp.

Kết ấn là một loại thiên địa chi thuật, không phải của riêng Đạo gia hay Phật gia nắm giữ, thậm chí không phải của riêng pháp sư.

Bọn quỷ, yêu, tà linh khi tu vi đã mạnh một trình độ nhất định, đều có thể dùng phương thức kết ấn, để khống chế tiết tấu cùng với cường độ công kích.

Tà Thần đang dùng tay kết ấn, trên mặt còn lộ ra tươi cười đắc thắng, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng lầm rầm nói: "Thiên hạ chi lực, duy tà bất phá, vô thị chính tà, siêu thoát nhân quả!" Hai tay bất ngờ mở ra, một đoàn sương máu trong nháy mắt liền bộc phát ra chung quanh.

Tuy sớm đoán được hắn sẽ dùng công kích như vậy, nhưng đòn công kích này quá mạnh, căn bản không cách nào có thể ngăn cản, ngoài Diệp Thiếu Dương đang dựa vào linh khí của pháp khí mà còn trụ lại, những người còn lại đều bị đánh bay ra, ngã lên trên mặt đất.

Tứ Bảo cùng Uông Ngư lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Thiếu Dương hai mắt nhìn Tà Thần, đến lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được, Tà Thần đáng sợ tới mức nào.

Hắn đáng sợ không phải vì những chiêu thức quái dị, làm người khác không thể phòng bị, mà là do đòn tấn công của hắn quá mạnh, người khác rõ ràng biết hắn muốn làm gì, nhưng không cách nào cản được.

“Ta đã sớm nói rồi các ngươi không lưu được ta đâu”

Tà Thần lộ ra nụ cười lạnh, nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Lần sau, ta sẽ đến lấy mạng của ngươi.”

Nói xong, lao nhanh ra ngoài cửa.

Không người nào tiến tới ngăn cản, bởi ai cũng biết, Tà Thần muốn chạy, không người nào có thể ngăn được.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn Âm Dương Thư sao?”

Diệp Thiếu Dương từ phía sau Tà Thần hét lên.

Tà Thần bước chân liền chậm lại một chút, nhưng rốt cuộc hắn vẫn quyết định lăng không bay đi.

Âm Dương Thư, đương nhiên hắn muốn lấy, nhưng hắn biết bản thân không có cách nào đoạt được, ít ra là hôm nay không được: Đối mặt với sự điên cuồng công kích của Diệp Thiếu Dương cùng những pháp sư kia, hắn cũng bị thương, tuy có thể tự bảo vệ bản thân không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn cướp vật đó từ tay Diệp Thiếu Dương, hắn nghĩ mình cũng không có năng lực mà làm được, nên cũng không tính đi thử.

Dù sao Diệp Thiếu Dương cũng không thể nào vứt Âm Dương Thư đi, tương lai mình vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Trước ánh mắt không cam lòng của mấy người Diệp Thiếu Dương, Tà Thần càng bay càng xa, trong lòng đã tính toán thế nào cũng đi khuyên Quỷ Mẫu hợp tác với mình.

Một khi cả hai đồng loạt ra tay, có thể không khó khăn để giết chết đám người Diệp Thiếu Dương, mà đoạt lấy Âm Dương Thư…… Nhưng đúng lúc này, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.....

Một tiếng kêu lảnh lót từ phía sau vang lên.

Tà Thần giật mình quay đầu nhìn lại, là một con chim màu màu đỏ cực lớn! Chu Tước! Con chu tước này được hình thành và điểu khiển bởi một lực lượng thần bí.

Trong lúc Tà Thàn còn đang ngây ra nhìn, Chu Tước đã mở to miệng, ngoạm vào gáy hắn một cái, sau đó kéo xuống mặt đất.

“Mau đập hắn!”

Diệp Thiếu Dương xông lên đầu tiên, vung Câu Hồn tác như linh xà uốn tới, quấn chặt Tà Thần từ trên xuống dưới.

Kim Bát trong tay Tứ Bảo, trong nháy mắt cũng úp lên đầu Tà Thần.

Uông Ngư tay cầm phi hổ trảo, quấn lên trán hắn, định trụ tam phách nguyên hồn.

Chu Tước kia lập tức hóa thành một ngọn lửa, lao vào miệng Tà Thần.

Nhuế Lãnh Ngọc cùng với Qua Qua, mỗi người đều cầm chắc pháp khí trong tay, không ngừng công kích kết giới do hắn dùng tà khí ngưng tụ quanh thân.

Dưới sự phối hợp tấn công liên tiếp của mọi người, kết giới Tà Thần dùng để hộ thân ngày càng suy yếu, nhưng trên mặt hắn vẫn không lộ vẻ hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn thẳng Diệp Thiếu Dương bằng ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng, như vậy là có thể lưu lại ta?”

Nói xong, chẳng thèm để ý tới áp lực xung quanh, ngang nhiên đi ra ngoài, hai tay khuấy động, tăng cường tà khí cho kết giới, ngăn cản sự công kích của mọi người bên ngoài.

“Ngươi cũng quá tự tin rồi đó!”

Diệp Thiếu Dương ánh mắt lạnh lùng, hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ: “Nhất niệm tâm dao động, thiên địa đồng sinh tử! Thái ất càn khôn, cấp cấp như luật lệnh!”

Hai tay nắm chặt, sau làm động tác kéo trở lại.

Một đạo hồng quang trên cổ Tà thần lập tức sáng lên, là một sợi trang sức, dưới sự điều khiển của Diệp Thiếu Dương, đột nhiên co rút lại, gắt gao thắt chặt cổ Tà Thần, máu bắn ra tung toé.

“A……”

Tà Thần dỗi tay mà sờ soạng lên cổ, nhưng sợi dây kia toát ra năng lượng nóng bỏng, tuy chỉ trong nháy mắt liền gay gắt ngăn chặn nguồn năng lượng trong cơ thể Tà Thần.

Đối với Diệp Thiếu Dương, như thế vẫn chưa đủ.

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lăng không bay ra, giống như một con rồng màu tím, sức mạnh tựa vạn quân, trong nháy mắt đã đâm toạc kết giới do yêu khí hình thành, hướng thân thể cao lớn của Tà Thần đánh tới.

Mấy người Nhuế Lãnh Ngọc cũng không bỏ lỡ cơ hội, ai cũng thi triển pháp thuật, thít chặt sợi dây trên cổ Tà Thần.

Ngọn lửa Chu Tước phóng ra, sau khi vào trong cơ thể Tà thần, từ ngũ quan thất khiếu của hắn, bay vụt ra ngoài, bùng sáng trong đêm tối.

Sau khi phóng ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Diệp Thiếu Dương tiếp tục làm phép, điều khiển sợi dây trên cổ Tà Thần, ra sức thít chặt, cho đến khi đầu hắn lìa khỏi cổ, lăn lông lốc qua một bên.

Ngọn lửa Chu Tước cũng chậm rãi tắt, mọi người cũng ngừng tay, đứng ở bên cạnh Tà Thần, chăm chú quan sát: Thân thể Tà Thần đã bị tổn hại, thê thảm vô cùng: đầu bị đứt lìa, lăn lóc trên mặt đất, toàn thân không ngừng chảy máu.

“Chết rồi sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc không dám xác định nói.

“Bị nhiều người cùng quây đánh như vậy, hắn muốn sống cũng không được.”

Tứ Bảo đá đá thân thể Tà Thần nằm trên vũng máu, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.