Chương trước
Chương sau
Qua qua liền lớn tiếng quát “Các ngươi có phải ở đây quá lâu rồi, nên đến hai chữ ‘Thiên sư’ có ý nghĩa gì mà cũng quên?”

Mấy con quỷ làm ra vẻ châm biếm “Tiểu huynh đệ ngươi đang lừa gạt ai đó, ngươi nói ngươi là thiên sư thì là thiên sư à, thiên sư nhân gian tới nơi này để làm gì? Cho dù thật là thiên sư cho dù tới nơi này thì sao, đừng có quên nơi này là nơi nào.”

“Không cho hút, thì chúng ta tự mình hút lấy.”

Nói xong một đám dã quỷ từ phía trước chia ra làm hai bên nhào tới đây.

Diệp Thiếu Dương thở dài “Lại làm tốn thời gian.”

Từ bên hông rút ra Câu Hồn tác, quét ngang về phía hai con quỷ từ đối diện bay tới, hai con quỷ kia phóng xuất ra quỷ khí chống lại, nhưng chỉ làm cho Câu Hồn tác dừng lại trong nháy mắt, rồi tiếp tục quất xuống, chỉ vừa chạm vào tụi nó trong nháy mắt, còn không kịp kêu lên thảm thiết thì đã hóa thành tinh phách mà tan biến.

Cùng lúc đó, Tiểu Mã cảm thấy vai mình nặng xuống, vừa mới quay đầu lại nhìn, thì thấy có một cái miệng thối rữa đang mở rộng ra, dùng âm thanh tràn ngập dụ dỗ nói: “Ngoan, cho ta hít một hơi nào, chỉ một hơi thôi….”

“Hút cái con mẹ ngươi!”

Tiểu Mã liền cho nó một đấm, trong miệng còn mắng “Lão tử cho ngươi một quyền thành người điên luôn!”

Một đấm đánh thẳng vào mặt của con quỷ, tuy là không có biến thái như Diệp Thiếu Dương đánh một cái liền thăng, nhưng một đấm đánh ra, con quỷ kia cũng là phun ra một ngụm quỷ huyết, oa oa kêu lên rồi bị đánh bay ra ngoài.

“Đệch, ta như thế nào trở nên lợi hại đến như vậy?”

Tiểu Mã nhìn lại nắm tay của mình, thật là khiếp sợ do thực lực của chính mình biểu hiện ra, lúc này lại có một con quỷ nhào đến, Tiểu Mã lại nhắm chuẩn xác rồi một quyền đập qua, đánh trúng vào yết hầu của nó, đánh bay nó đi, còn đang che lại chỗ yết hầu ở trên không trung mà bay đi.

Tiểu Mã tinh thần đại chấn, chủ động tiến tới, hai nắm đấm huy động, đem hai con quỷ còn đang sửng sờ đánh bay đi, trong lòng cảm khái, dĩ nhiên cảm giác đánh đuổi tà ma lại sảng khoái đến như vậy! Lúc này Diệp Thiếu Dương đã nhanh chóng giết chết hết lũ quỷ hồn đứng chắn ở phía trước, đột nhiên cảm thấy dưới chân lay động một chút, vội vàng nhìn về phía bên phải, chỉ thấy ở phía xa kia, một ngọn núi đen đang đong đưa qua lại, từ xa nhìn lại, thi có cảm giác giống như có thứ gì đó từ dưới chân núi muốn chui ra.

“Lại đến thêm một đại gia hỏa?”

Tiểu Mã xoa tay “Xem bản thiên sư đây.”

Kết quả vừa nói xong, liền bị Diệp Thiếu Dương đá lên mông một cái “Đi nhanh thôi, sơn yêu tới đó!”

“Sơn yêu là cái gì?”

Tiểu Mã ngẩn ra “Ngươi mà cũng không đánh lại à?”

“Làm gì có thời gian mà đánh!”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt lại cánh tay của hắn, kéo hắn chạy như điên về phía trước, Qua qua ở phía trước mở đường, ven đường có không ít quỷ hồn tụ tập đến đây.

Ở sự chỉ huy của Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã ở ven đường không ngừng rải ra tiền giấy, những con quỷ đó thấy Diệp Thiếu Dương lúc nãy biểu hiện ra thủ đoạn đáng sợ, nên tất cả đều thật thà lại, chỉ nghĩ đến cầu tài, không dám liều mạng, cầm tiền xong liền lập tức lui lại, nhường ra một con đường.

Rốt cuộc, ba người đi vào bên cạnh một cây cầu, cầu được làm hoàn toàn bằng gỗ, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền nhìn ra đây là Âm hòa mộc chế tạo mà thành, âm hòe tị thủy, sẽ không bị oán khí dưới sông ăn mòn.

Trước khi bước lên cầu, Tiểu Mã quay đầu nhìn lại phía sau, thấy có một cái bóng ảnh đang từ ngọn núi phía xa kia chạy như điên đến đây, Tiểu Mã còn đang muốn nhìn rõ là cái gì, thì bị Diệp Thiếu Dương kéo tay đi lên trên cầu, rồi quay đầu lại nhìn, thì giống như đã nhảy qua một không gian khác, phía sau thì cảnh vật vẫn giống như vậy, nhưng cái tên to lớn kia cùng với những cô hồn dã quỹ đều không có nhìn thấy đâu.

Mới đi được nửa cây cầu, thì phía trước trống rỗng xuất hiện vài đạo bóng người, đều là ăn mặc đồ quỷ sai, có một tên đang đội cái mũ đen nhọn hoắc tiến lên một bước, quát lớn “Hà kiều trọng địa, cô hồn dã quỷ chớ đến gần!”

Qua Qua liền giành đi lên trước mà nói “Thiên sư giá lâm, có chuyện quan trọng cần làm, xin hãy cho qua.”

Mấy tên quỷ sai ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không có nhiều lời, lấy từ trong túi ra thiên sư bài, dùng cương khí khí phát, liền phát ra một đạo mây tía.

Cái này là không thể nào giả được.

Mấy tên quỷ sai chắp tay hành lễ, không dám nói nhiều, lui qua một bên.

Ba người Diệp Thiếu Dương đi qua cây cầu, rồi đi nhanh về phía trước, dọc đường đi gặp được không ít quỷ hồn, ăn mặc thì có cả hiện đại, lẫn cổ đại, có tên thì đang nâng cục đá, có tên thì đang nâng cọc gỗ, nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn, sau đó vội vàng rời đi.

Tiểu Mã lập tức dò hỏi Qua qua lai lịch của đám quỷ đó, Qua Qua giải thích, đó là những quỷ dịch, giống như công nhân ở dương gian, đều là lưu lại âm phủ làm việc.

“Âm phủ thì cần làm việc gì?”

Tiểu Mã tò mò hỏi.

“Rất là nhiều à, công trình thủy lợi nè, tu sửa đường cầu, cung điện, không phải quỷ đi làm, bằng không chả lẽ ngươi kêu đống quan lão gia tự mình làm à?”

Tiểu Mã nghe thế liền giật mình “Quỷ không phải là có thể dùng pháp thuật để biến ra sao, những cái chỉ cần dùng pháp thuật thôi, như thế nào lại cần tự mình làm?”

Qua Qua liếc hắn “Ngươi nghĩ nhiều quá, quỷ thuật chỉ có tác dụng đối với đồ vật sống, những thứ khác cùng với nhân gian giống nhau, giống như xây nhà vậy, cũng từ gạch ngói mà xây thành.”

Khi đang nói chuyện, thì đi vào một chân núi nhỏ, bên cạnh có một rừng cây, Diệp Thiếu Dương ở phía trước muốn đi qua, thì có mấy đứa nhỏ từ trong bụi cỏ bay ra, hung tợn nói “Muốn làm gì đó!”

Qua Qua huýt sáo một cái, dùng miệng lưỡi khoe khoang nói “Các ngươi gặp lão đại mà không nhận ra à?”

Mấy con tiểu quỷ lập tức sửng sốt, nhìn kỹ lại, lập tức mặt mày hớn hở, thân thiết đi đến.

Trong bụi cỏ không ngừng có tiểu quỷ chui ra, trong đó có một con ra sau, trực tiếp nhào về phía Diệp Thiếu Dương, trong miệng hờn dỗi kêu “Cha, ngươi đã đến rồi!”

Diệp Thiếu Dương nghe nó kêu như vậy, hai chân lập tức nhũn ra, nhìn chăm chú lại, có chút quen mặt, bỗng nhiên nhớ tới nó --

- Thất bảo, là tiểu quỷ mà Trang Vũ Ninh đã nuôi dưỡng, lập tức cả kinh nói “Ngươi như thế nào lại ở nơi này?”

Thất bảo vui vẻ bổ nhào vào lồng ngực hắn, nói “Cũng may là nhờ cha đó, lúc trước Thôi Phủ Quân nhìn thấy tin của người đưa, cũng bán cho mặt mũi, nên cho ta đảm đương quỷ dịch, chịu trách nhiệm cùng bọn họ trông coi Vong Tình Cốc, cha đã cùng mẹ kết hôn chưa, mẹ ta hiện giờ thế nào?”

Diệp Thiếu Dương bị hắn một tiếng rồi lại một tiếng ‘cha’ kêu đến không biết nói sao, đành phải thay đổi đề tài, nhìn mấy tiểu quỷ kia mà nói “Các ngươi cũng là đều ở đây trông coi?”

Qua Qua nói “Đúng vậy, bọn nó đều là đang chờ luân hồi, tạm thời đang trông coi ở nơi này”

Nhìn qua Thất bảo nói “Lão đại có đứa con rất là khó lường à, mỗi ngày đều lấy chiều bài của ngươi mà ở nơi này quậy, không có dám chọc, khi ta không có ở đây, nó liền trở thành lão đại.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, sớm biết là như vậy, còn không bằng đưa nó đi luân hồi sớm, miễn cho ở lại âm phủ mà hủy hoại thanh danh của mình.

Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn, cười nói “Tiểu Diệp Tử, ngươi thật là mạnh mẽ nghen, người ta tốt xấu gì thì cũng kết hôn rồi mới làm cha, ngươi còn chưa có kết hôn, mà con đã lớn đến như vậy rồi...”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, còn không chờ mở miệng phản bác, Qua qua đã hỏi tiểu đệ giúp hắn chuyện kia “Tình huống thế nào rồi?”

Một tiểu cô nương nhỏ nói “Hai tên kia đã xông vào Phong Đô đại thành, đang cùng với âm binh chiến đấu, ý đồ là muốn đánh đến Uổng Tử Thành, nhưng còn đang tạm thời bị chắn lại, một chút thời gian nữa cũng chưa có xong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.