Chương trước
Chương sau
Vừa vào thì thấy, tam thẩm đang ôm hai đầu gối mà co rúc trên gường, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, xê dịch vào phía trong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn “Ngươi, ngươi đi ra!”

Diệp Thiếu Dương á khẩu, ngươi tốt xấu gì cũng là một con quỷ, nhưng sao thấy ta lại bị dọa thành cái dạng này.

Đột nhiên nghĩ đến, hay là bởi vì mình bắt tam thúc đi, bà ta còn đang lo trong lòng, hơn nữa vừa rồi mình xông vào, mới bị dọa thành cái bộ dáng này.

Lập tức đi về phía trước hai bước, mở ra đôi tay, lộ ra nụ cười ôn hòa nói “Tam thẩm đừng có sợ, ta không có làm thương tổn đến người đâu!”

“Ngươi, ngươi đừng có bắt ta, đừng có tới đây, ta cầu xin ngươi, ngươi nếu tiến đến đây ta sẽ liền kêu lớn lên!”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ thầm trong lòng cái lời nói này như thế nào quen thuộc thế, hơn nữa cảnh tượng lại có chút không đúng lắm, con gái đang ở trên gường, bản thân đang đi lại gần, thế nào cũng có cái cảm giác kia à, nhưng mấu chốt là đối phương là lệ quỷ, dĩ nhiên lại sợ mình đến như vậy, thật là có chút không biết nói gì nữa, cũng có thể do ngày đó mình giết quỷ tốt quá hung hãn, bà ta biết không phải là đối thủ của mình, dứt khoát liền không dám phản kháng.

Vì thế đành phải đứng lại, thành khẩn nhìn bà ta nói: “Tam thẩm ta không phải là đến để hại người, tam thúc cũng không có việc gì, đều tốt cả, các người là thân nhân của ta, ta sao lại có thể làm hại các người chứ!”

Tam thẩm nghe thấy hắn nói như vậy, liền oa khóc lên ”

Ngươi là một người không có lương tâm, tam thúc là muốn tốt với các ngươi, muốn đem các ngươi lưu lại đây để thành quỷ tiên hưởng phúc, ngươi lại đem hắn bắt đi, hắn hiện tại như thế nào rồi!”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi lấy một cái cớ lừa bà ta, nói “Ngày đó thời gian rất cấp bách, ta có một số việc còn chưa có thời gian hỏi, đành phải mang thúc ấy rời đi, hắn hiện tại rất tốt, ta tới đây mà muốn đón tam thẩm đến gặp thúc ấy.”

Tam thẩm ngẩn ra một lúc, dĩ nhiên là đã tin lời hắn, nhưng lại lắc lắc đầu “Ta không đi, ta không muốn rời khỏi quỷ tiên thôn, ngươi mau nhanh đem tam thúc đưa về đây đi, bằng không ta sẽ ở độc thân lâu lắm, bọn họ muốn kiếm cho ta một hôn phối khác, ta cùng với tam thúc ngươi đã trải qua hơn nữa cuộc đời rồi, không nghĩ tới sẽ tái giá với người khác!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc rồi nói “Ta có thể đem hắn trở về, nhưng hôm nay tam thẩm giúp ta một cái chuyện cấp bách.”

Dùng lời nói để lừa dối bà ta, cũng không riêng gì là vì chính mình, Diệp Thiếu Dương nghỉ là muốn là bà bình tĩnh cùng đi với mình, xong hết mọi việc rồi mang bà đi ra khỏi quỷ tiên thôn, là bà tỉnh táo lại, rồi giúp đi vào chính đạo.

Thấy tam thẩm không nói gì, xem như là đã ngầm đồng ý, Diệp Thiếu Dương lúc này mới hỏi: “Tam thẩm, Vương Lão tứ người có biết chứ?”

Tam thẩm gật gật đầu “Ngươi tìm hắn để làm gì?”

“Người trước đừng có hỏi, dẫn ta đi tìm hắn trước đã, đi nào.”

Diệp Thiếu Dương tiến đến một tay đem bà ta kéo xuống, rồi đi ra cửa, nhưng vừa đi đến cửa thì lập tức ngây dại: Lúc này cũng mới không có bao lâu sau khi đến, mà ngoài cửa đã tụ tập mấy chục cái quỷ đèn lồng, còn có một đống quỷ tốt đông đen nghìn nghịt, ở phía sau mấy chỗ cao còn đứng đó mấy tên thống soái: một tên thì ăn mặt như ngày tuần thần, cùng đêm tuần thần nhìn qua cũng không có khác nhau, chỉ là thẻ bài trên vai có viết hai chữ “Nhật tuần”

Còn tên ở bên cạnh, thì con ngươi toàn là màu đen, trên thân thì da thịt giống như là một con cóc, có vô số mụn mủ, nhìn qua thật là ghê tởm, tóc chia làm ba búi, để cao cao phồng lên, nếu kiểu tóc ở nhân gian nhìn thấy chắc chắn có thể trở thành một trào lưu mới à, trong tay thì cầm một cái liên hoa bảo đăng, phóng ra lục quang lúc sáng lúc tối.

Đây là quỷ vương! dĩ nhiên là giả rồi, cho dù có thật sư là quỷ vương, cũng không phải là vương thật sự, mà chỉ là một vương nới núi rừng hoang dã, một âm thần nho nhỏ, làm người hầu trong Luân Hồi ty, quản lý một ít quỷ tốt mà thôi.

Đứng bên cạnh quỷ vương, là một người mặc đại quan phục có râu quai nón, tay cầm phán quan bút, thường hay gọi là “Phán quan.”

Ngày đêm tuần du, quỷ vương, phán quan, nhưng đêm tuần thần đã bị mình hôm trước xử lý rồi, bởi vậy chỉ còn lại ba tên.

Ở phía sau bọn họ, còn có bốn mỹ nữ ăn mặc y phục rực rỡ tay cầm tịnh bình, Diệp Thiếu Dương suy đoán, hẳn đó là tiếp dẫn tiên nữ ở trong miệng tam thúc, nếu là đứng sau mấy cái giả âm thần kia, thì chắc chắn tu vi của các nàng càng cao hơn một chút.

Từng hàng từng hàng, từ pháo hôi đến tinh anh, tổng cộng có khoảng mấy trăm con quỷ, sợ đây là toàn lực lượng của quỷ tiên thôn đều xuất ra? “Diệp Thiếu Dương, ngươi dĩ nhiên là còn dám đến đây!”

Quỷ Vương giọng the thé vang lên “Hôm nay cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, cũng không có chạy thoát được nữa”

Diệp Thiếu Dương cười, nhìn nói chu chu môi “Vậy đến đây hết đi, làm một trận tử chiến nào.”

Quỷ Vương gào to một tiếng, xem như đó là tiếng hạ lệnh, tức thời tất cả quỷ tốt gầm rú lên rồi vọt tới, những quỷ đèn lồng kia cũng xuất phát về phía này.

Quỷ nhiều như vậy cùng nhau tiến đến, cho dù có đánh thắng, thì không đến canh ba cũng không có giết chết hết, cũng may là Diệp Thiếu Dương cũng không có muốn đi theo chúng nó mà liều mạng, nhìn quỷ vương mà thè lưỡi, say đó kéo tam thẩm, xoay người chạy về phía cửa cốc chạy đi, múa lên Câu hồn tác, quét ra một con đường máu, chạy như bay ra ngoài, đi theo cái hướng đã chuẩn bị mà chạy đến, nháy máy đã bỏ chạy thật xa.

Bọn quỷ tốt đều mất đi mục tiêu, một đám đứng mờ mịt ở đó, đến ngay cả bọn quỷ vương trong đầu cũng mông lung: như thế nào còn chưa có đánh đã chạy đi rồi, không phải là mới nói là quyết chiến tới chết sao? Mặc kệ như thế nào, cũng không thể để cho hắn chạy được, nên quỷ vương ra lệnh một tiếng, thống lĩnh quỷ tốt, tất cả chạy về hương cửa cốc đuổi theo Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đem tam thẩm thu vào trong linh phù, một hơi liền chạy ra cửa cốc, lấy ra một cái bát to, rồi vẽ một lá bùa bỏ vào, sau đó bỏ thêm vài thứ pháp dược vào, cắt qua ngón tay, nhỏ vào trong bát một giọt máu, hóa thành pháp thủy.

Sau đó liền vẽ ra một đạo Tỉnh Thần Phù, chấm vào pháp thủy, hắt về phía người giấy mà mình đã bày trận từ trước, ở bên hông cởi ra Kinh Hồn chuông, dùng sức mà lắc, la lớn: “Thiên sư triệu hoán, âm binh khai đạo!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.