Chương trước
Chương sau
"Hắc Diệu Thạch không phải là linh thạch trấn tà hay sao?" Diệp Tiểu Manh hỏi.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, quay lại trước bức họa Vương Dương Minh ở đại điện rồi lùi về sau mấy bước, cuối cùng dẫm lên một viên gạch lót nền nói: "Phía dưới này còn có gì đó!" Hắn ngẩng đầu lên hỏi Vương Thanh Phong: "Có thể đào lên hay không?" Vương Thanh Phong lập tức lộ vẻ khó xử: "Cái này...

Lúc trước chọn xây từ đường ở đây là do có phong thủy tốt, không biết đào lên rồi...

Có làm thay đổi phong thủy hay không?" "Ta đảm bảo sẽ không động chạm gì đến phong thủy, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tính mạng của mọi người, đó mới là quan trọng nhất, nhất định phải đào lên."

Diệp Thiếu Dương dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.

Vương Thanh Phong hơi do dự nhưng cũng gật đầu nói: "Hết thảy đều nghe theo người."

Diệp Thiếu Dương bảo Vương Đắc Ý đi mượn mấy nhà xung quanh hai cây xẻng, sau đó đưa cho Tiểu Mã một cây, cả hai cùng nhau nạy mấy viên gạch lên rất nhanh, do cả đại điện đều được lót bằng gạch cho nên chỉ cần hơi nhích lên một tí thì còn dễ dàng so với đào đất bằng, rất nhanh đã bị cạy lên.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã mỗi người nâng một đầu viên gạch rồi khiêng hết qua một bên, bên dưới mấy viên gạch liền xuất hiện một tầng vải lụa màu vàng được che đậy lại.

Mọi người giật mình nhìn tới, Diệp Tiểu Manh hỏi: "Đây là cái gì..."

"Tìm một cái sọt, xúc cho đầy đất rồi mang tới đây."

Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Mã.

Tiểu Mã cùng Vương Đắc Ý lập tức đi ra ngoài, mọi nhà ở nông thôn đều có sọt cả, tùy tiện tìm mượn một cái rồi xúc cho đầy đất, sau đó đưa vào đại điện.

Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã: "Khi ta cắt lớp vải lụa thì ngươi lập tức hành động, không thể để thi thể phía dưới tiếp xúc với không khí."

Đám người Tiểu Mã lập tức kinh hãi, "Phía dưới có thi thể?" Diệp Thiếu Dương không giải thích gì thêm, lấy Đinh Diệt Linh ra rạch ngang một đường trên tấm vải vàng, sau đó ra hiệu một tiếng, Tiểu Mã lập tức xúc đất đổ lên mép vải lụa bị cắt ra.

Diệp Thiếu Dương cắt tới đâu thì Tiểu Mã không ngừng xúc đất đổ tới đó, mặc dù nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất vất vả, sau một hồi cuối cùng cũng đè chặt được tấm vải xuống.

Khi mép vải được đất đá đè lên thì nó đã bao trùm lại thành hình dáng một thi thể, nhìn qua các đường cong trên thi thể thì biết được đây là một người phụ nữ đang nằm thẳng tắp.

"Ít nhất cũng là cỡ F!" Ánh mắt Tiểu Mã sáng lên, nhìn vào ngực thi thể rồi thở dài: "Một vưu vật như thế mà đã chết rồi, thật quá đáng tiếc."

Những người khác cũng bị dọa sợ không ít, Vương Thanh Phong giật mình hỏi: "Diệp tiên sinh, sao dưới này lại có thi thể được?" Diệp Thiếu Dương không trả lời, đưa tay mò lên mặt nữ thi rồi mò tới trên miệng, tiếp đến dùng móng tay rạch nhẹ ngang đó, nữ quỷ vừa tiếp xúc không khí lập tức há miệng hít mạnh một hơi, còn phát ra mấy tiếng kêu ngột ngạt, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhét một đồng Ngũ Đế vào miệng nữ thi, sau đó đánh mạnh lên cổ họng khiến cho nữ thi bất động.

Đám người Vương Đắc Ý lần đầu thấy tình cảnh này nên bị dọa sợ lui về sau mấy bước.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy hai vai nữ thi, khẽ nâng thân thể lên rồi luồng mép vải qua khe hở để quấn nữ thi lại, sau đó dùng hồng tuyến buột chặt ở ba nơi là cổ, eo và chân, xong xuôi mới gọi Tiểu Mã tới cùng mang thi thể lên, đặt sang bên cạnh.

Tiểu Mã lau mồ hôi, nhìn thi thể bị vải lụa quấn chặt trên đất, hỏi: "Đây chỉ là cương thi bình thường, tại sao ngươi không trực tiếp giết chết mà lại tốn công như vậy làm gì?" Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên nhìn hắn: "Đây không phải cương thi bình thường mà là Định Trận Thi trong Ngũ Hành Trận, mượn lực tuần hoàn trong cơ thể để khóa khí lại, muốn giết nó thì dễ, nhưng một khi khí bên trong bị thoát ra thì trận pháp sẽ rối loạn, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên phải xử lý cẩn thận."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tưởng Kiến Hoa: "Ông đem thi thể này về phơi nắng trong vòng ba ngày để thi khí tan hết, lúc đó có tháo vải ra thì cũng không có chuyện gì."

Tưởng Kiến Hoa gật đầu, hỏi: "Người này chết thế nào?" "Bị ngộp chết, dương khí không thoát ra được, lại dùng Tam Pháp Thủy để rót vào, mà Tam Pháp Thủy là thuần dương, còn người này lại là phụ nữ, hơn nữa mệnh cách còn thuộc mèo cho nên vẫn duy trì được tuần hoàn âm dương trong cơ thể, không đến nổi quá khô kiệt mà chết."

Diệp Tiểu Manh cả kinh hỏi: "Huynh còn chưa nhìn thi thể, làm sao biết được rõ ràng thế?" "Đoán thôi."

Diệp Thiếu Dương trả lời qua loa.

Đối với câu trả lời thế này, Tưởng Kiến Hoa cũng hết biết nói gì.

Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Trong mười hai cầm tinh đâu có con mèo?" "Sinh vào ngày nhuận của năm hổ, chính xác là ngày hai mươi chín tháng hai thì mới thuộc mệnh mèo.

Mà năm hổ thì mười hai năm mới lặp lại một lần, nói cách khác, trong một giáp chỉ có một ngày duy nhất mới xuất hiện được phụ nữ có mệnh cách thuộc mèo.

Trời sinh họ chính là môi giới linh hồn, ở phương diện pháp thuật có rất nhiều công dụng nhưng ta không nói tỉ mỉ, mà có nói thì ngươi cũng không hiểu, dù sao loại người này là vô cùng hiếm thấy, đáng tiếc lại bị giết ở đây."

Tưởng Kiến Hoa hỏi: "Vậy là ai giết người này, tại sao còn chôn ở đây?" Diệp Thiếu Dương đáp: "Chỗ này đâu phải do ta xây mà ông hỏi ta."

Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, kết quả lại khiến đám người Tưởng Kiến Hoa theo bản năng mà nhìn thẳng đến Vương Thanh Phong.

Từ đường này chính là do Vương Thanh Phong xây lên! Trong nháy mắt Vương Thanh Phong lập tức hiểu ra, khoát tay lia lịa nói: "Không liên quan gì đến ta, ta chỉ là người thường thì sao có thể làm được..."

"Chuyện này chờ lát nữa hãy nói."

Diệp Thiếu Dương nhìn xuống cái hố chôn nữ thi, xung quanh là một tầng tro nhang rất bằng phẳng, chỉ có ở giữa là do nữ thi nằm lên nên mới bị lõm xuống.

Diệp Thiếu Dương nhảy vào, đưa tay sờ soạng ở vị trí phần đầu một hồi, sau đó thổi nhẹ cho tro nhang bay đi, trong tay hắn lập tức xuất hiện một đồng tiền sáng lấp lánh.

"Khai nguyên thông bảo.

Lại là Điêu Mẫu Đại Đồng, thứ tốt đây."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ, bỏ đồng tiền vào túi, sau đó cầm xẻng lên xúc hết tro đất tàn nhang ra ngoài, còn lại một ít thì dùng Thái Ất phất trần phép qua, cuối cùng cũng lộ ra một tấm ván màu đỏ ở ngay bên dưới.

Mọi người định thần nhìn lại thì phát hiện đây là một hộp gỗ hình vuông, kích thước vừa vặn với cái hố, nhưng do chứa rất nhiều tro nhang cùng nữ thi kia cho nên lúc nãy mới không phát hiện ra.

Diệp Thiếu Dương quan sát một lát rồi thở dài: "Đây là gỗ tử đàn thượng hạng, chuyên dùng để chế tạo pháp khí, mà số lượng lại nhiều như vậy, đúng là quá lãng phí."

Từ dưới nhảy lên, hắn nhìn nữ thi, nói: "Bây giờ đã rõ, hộp gỗ là dùng tử đàn chế tạo thành, mà bên trong thì đựng tàn với nhang tro đất, còn trong thi thể thì chứa Tam Pháp Thủy, miệng lại ngậm Điêu Mẫu Đồng, ở ngoài cửa còn có thêm Hắc Diệu Thạch nữa.

Nghe được những thứ này thì các người nghĩ đến điều gì?" "Gỗ tử đàn, tro đất tàn nhang, Tam Pháp Thủy, Điêu Mẫu Đồng, Hắc Diệu Thạch..."

Tiểu Mã bấm bấm ngón tay suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ ót kêu lên: "Tôi biết rồi, năm thứ này chính là kim mộc thủy hỏa thổ trong Ngũ hành!" Diệp Tiểu Manh kinh ngạc một chút, bổ xung thêm: "Không riêng gì như thế, tất cả năm thứ này đều là pháp khí cả!" Diệp Thiếu Dương gật đầu một cái, nói: "Không tệ.

Mỗi một thứ ở đây đều là thượng đẳng pháp khí, hơn nữa còn chiếu theo Ngũ hành mà làm, Hắc Diệu Thạch bên ngoài thì định trận, hấp thu nhật tinh để truyền vào trận pháp, sau đó mới thông qua thân thể nữ thi để vận hành chu thiên, luân chuyển Ngũ hành...

Trận pháp này chính là Ngũ Hành Trấn Hồn Trận!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.