Diệp Thiếu Dương nhìn tam thúc, hỏi: "Tam thúc, con hỏi thúc một vấn đề cuối cùng, người ở Quỷ Tiên Thôn...
Có gặp cha mẹ với ông nội con không?" Tam thúc sửng sốt, lắc đầu trả lời rất dứt khoát: "Không có, những người chết trong đợt hồng thủy năm đó không phải đều đến Quỷ Tiên Thôn hết, mà có một ít hẳn đã đến âm ty rồi."
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, mặc dù hắn đã sớm nghĩ đến cha mẹ mình không có ở Quỷ Tiên Thôn, nếu không thì lần trước ở nhà Tam thúc, mọi người đã nói ra rồi, dù sao bọn họ cũng chết trong trận hồng thủy năm đó, cho nên chỉ cần có một chút khả năng thì hắn cũng muốn xác nhận, nếu không trong lòng không thể yên lòng được.
"Tiểu Diệp tử."
Tiểu Mã kêu một tiếng, chờ hắn quay đầu lại thì cau mày hỏi: "Ta luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề này, ngươi nói cha mẹ sống chết không rõ, thì tại sao không dùng pháp thuật để câu hồn, hoặc đến âm phủ để tìm, không phải sẽ biết rõ sao?" Biểu lộ của Diệp Thiếu Dương có chút thương cảm, lắc đầu đáp: "Thân là pháp sư, mặc kệ nguyên nhân là gì thì khi tiến vào âm phủ tuyệt đối không được gặp thân nhân đã chết."
Mọi người tại đây đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, Tiểu Mã hỏi: "Tại sao?" Diệp Thiếu Dương kéo một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: "Để ta kể ngươi nghe một chuyện thì ngươi sẽ hiểu.
Trước kia có một người là cô nhi, được một cao nhân Đạo môn thu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089048/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.