Chương trước
Chương sau
Diệp thiếu dương sửng sốt, có thể đoán trúng sao? Đột nhiên nhớ tới chuyện Tiên Nương ăn quỷ thai, trong đầu bỗng nhiên linh quang loé sáng, nghĩ tới gì đó, cả người run lên một chút, sau đó không nói câu nào, cất bước bỏ chạy.

Nếu thật là kia đại gia hỏa…… Đừng nói mình dùng cùng lúc hai đạo Thần phù, pháp lực khô kiệt, dù có là thời kỳ toàn thịnh nhất, sợ là cũng không thể đánh thắng, cứ chạy trước rồi nói sau.

Mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra, cúi đầu nhìn xuống, hai bên sơn cốc không ngừng sụp đổ, thanh âm khủng bố của một nữ nhân vang lên, từ sâu trong lòng đất, càng ngày càng gần, đuổi đến tân đây, như đang khé than thở, lại như đang cười lạnh…… Lúc này, Diệp Tiểu Manh đã chạy tới cửa sơn cốc, chỉ có thể mơ hồ nghe được trong sơn cốc truyền đến tiếng vang, quay đầu lại nhìn lại, nhưng do khoảng cách quá xa cái gì cũng nhìn không rõ Chỉ mong…… Thiếu dương ca không có việc gì.

Diệp Tiểu Manh thở dài, định rời khỏi sơn cốc, đột nhiên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay phóng ra một đạo tử quang rực rỡ, đồng thời phát ra tiếng rồng ngâm, Diệp Tiểu Manh manh tuy chưa từng động đến pháp khí cao cấp như vậy, nhưng dựa vào trực giác, đã nhận thấy nguy hiểm, đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Quả nhiên, sườn núi bên trái, có một tảng đá nhô lên, cô thấy được một mỹ nữ, đang đứng ở đó, nhìn về phía mình nở nụ cười mỉm.

Không đợi nàng phục hồi tinh thần, mỹ nữ kia phi thân nhảy xuống, dừng lại trước mặt nàng.

Từ một chỗ cao hơn chục mét nhảy xuống mà không có việc gì, đương nhiên không phải là người.

Diệp Tiểu Manh lập tức cảnh giác lui về phía sau vài bước, quan sát đối phương, chỉ thấy mỹ nữ này khoảng 17-18 tuổi, mặc một chiếc áo hoàng lông cừu trắng muốt, mặt trên không dính chút bụi trần, vô cùng mềm mại.

Tóc búi cao, cài một cây trâm sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua, trông rất thanh nhã cao quý.

Bộ dáng cô ta cũng cực kỳ mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, màu sắc thậm chí không hề thua kém chiếc áo lông cừu đang khoác trên trên người.

Một mỹ nữ như vậy đứng trước mặt, Diệp Tiểu Manh tuy là một cô gái, nhưng cũng bị khí chất cùng dung mạo xinh đẹp của cô ta làm cho ngơ ngần, trong lúc nhất thời không biết làm gì.

Vài giây sau, cô phục hồi lại tinh thần, nhớ ra đối phương là một con quỷ, vội vàng cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, chỉ vào cô ta, nói: “Ngươi muốn làm gì!”

Nữ quỷ dĩ nhiên lui sang một bên, nở một nụ cười tươi, nói: “Muội muội hãy nghe ta nói, Thần Kiếm này tuy linh lực vô biên, nhưng muội không phải Diệp Thiếu Dương, dù muôi có dùng thanh kiếm này, căn bản cũng không phải đối thủ của ta, tuy nhiên ta không nghĩ sẽ giết muội.”

Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn, mày nhíu lại, đoán không ra ý tứ của cô ta.

“Trong Quỷ Tiên Thôn, không có ai xinh đẹp giống như muội, hai ta lại xấp xỉ tuổi nhau, ta vừa thấy muội, đã thích rồi.”

Nữ quỷ…… Thích mình ư? Diệp Tiểu Manh lập tức cảm thấy mặt nóng rần, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Không được nói bậy!”

Nữ quỷ nâng cánh tay trắng như ngọc lên, che miệng, khẽ cười nói: “Không nên hiểu lầm, ta đối với muội, chỉ là sự yêu thích giữa tỷ muội mà thôi, hơn nữa ta có thể nhìn thấu tâm tư của muội.”

Cô ta vươn tay, lấy từ trong áo khoác ra một tấm gương đồng, nói: “Mặt gương này đã hấp thu Địa Ngục Nghiệt Bàn chi khí, chỉ cần dí sát vào xem, trong gương sẽ xuất hiện khuôn mặt của người mà muội yêu thích, cho nên được gọi là Nhân Duyên Kính, ta chỉ cho mình muội để mượn soi thử thôi.”

Diệp Tiểu Manh có chút kinh ngạc, nói: “Vì sao tôi phải soi, ta cũng không thân thiết với ngươi.”

Nữ quỷ chớp chớp mắt nhìn nàng một lúc, tràn ngập một loại mị hoặc.

“Có lẽ muội thích ai, chính bản thân muội cũng không biết đâu, hay là, thích mà không dám thừa nhận?”

Diệp Tiểu Manh trong lòng khẽ động, những lời này, đã thấu được tâm sự của nàng.

“Sau khi muội soi, nếu trong lòng không có người kia, thì có thể yên tâm, nếu có, cũng có thể hiểu được nội tâm của chính mình, hoặc chủ động theo đuổi, hoặc sớm cắt bỏ ý niệm, cứ coi như là một loại cảnh tỉnh....”

Những lời này, khiến Diệp Tiểu Manh có chút dao động.

Nhưng lý trí nói với nàng, nữ quỷ này làm như vậy, tất nhiên không có ý tốt, tuyệt đối không thể nghe theo nữ quỷ, vì thế lắc đầu, tiếp tục hướng ra ngoài sơn cốc, nếu đánh không lại cô ta, vậy phải nhanh chóng chạy khỏi đây, tuy nhiên trong nội tâm của nàng lại băn khoăn, không tự chủ được suy nghĩ, chẳng lẽ trên đời thực sự có ma kính thần kỳ như vậy sao? Nữ quỷ đi theo bên cạnh, dường như đã đoán ra tâm tư của nàng, nói: “Ta thật sự không có ác ý, ta chỉ muốn giúp muội nhìn ra điều mà trong lòng đang băn khoăn, giúp muội một phen, sau khi muội soi xong, có thể tiếp tục đi con đường của mình, ta tuyệt đối không ngăn cản.”

Diệp Tiểu Manh bỏ ngoài tai.

“Nếu ta muốn giết muội, hiện tại ta đã có thể động thủ, không đáng để làm mấy việc thừa thãi này.”

Nữ quỷ nói xong, nâng cánh tay trắng ngần lên, oán khí lởn vởn quanh người Diệp Tiểu Manh bỗng nhiên hợp thành một đạo kết giới cường đại, lập tức trói buộc nàng, mặc cho nàng có vận dùng toàn lực, cũng không cách nào thoát ra được.

Nữ quỷ khẽ mỉm cười, lại giơ tay lên, hoá giải kết giới, nói: “Muội đã thấy chưa, nếu ta muốn giết muội, quả thực dễ như trở bàn tay.”

Diệp Tiểu Nanh ngây ngốc nhìn con quỷ này, tu vi của nữ quỷ này…… thực rất mạnh.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao không giết ta?”

“Ta cũng là nữ nhân mệnh khổ, vì yêu người mà chết, ta không ngờ có người cũng giống như ta, ta nói rồi, ta thích muội, ta chỉ muốn giúp muội thấy rõ nội tâm của chính mình.”

Thấy rõ nội tâm của chính mình…… chẳng lẽ bản thân mình thực sự không thấy rõ sao?!...

Nhưng lý trí cho nàng biết, tốt nhất không nên đón nhận sự giúp đỡ từ nữ quỷ, mặc dù nàng ta có vẻ không có ác ý gì.

Vì thế một lần nữa cất bước đi tiếp.

Nữ quỷ cũng không nói lời nào, cứ bám theo sau nàng, từ trong tay áo lấy ra một cây sáo ngọc, đưa lên miệng bắt đầu thổi.

Khúc nhạc nổi lên nghe sao mà da diết, Diệp Tiểu Manh nghe cứ như Thập Bát Tương Tống hay Mai Hoa Tam Lộng gì đó, dù sao cũng có liên quan đến tình yêu đôi lứa rung động lòng người.

Nội tâm nàng lại rung động thêm lần nữa, rốt cuộc đã đi tới cửa sơn cốc, chỉ một bước nữa thôi có thể ra khỏi đây, rời khỏi phạm vi thế lực của Quỷ Tiên Thôn, tuy nhiên một bước này nàng đã nâng chân lên, nhưng không thể dẫm xuống.

“Thực sự…… Có thể nhìn thấy người mình yêu thích sao?”

Nàng quay người lại, nhẹ giọng hỏi nữ quỷ.

Nữ quỷ gật gật đầu, ánh mắt vô cùng thành khẩn.

“Thực sự…… Xem xong sẽ để ta đi sao?”

“Xem xong sẽ để muội đi, tuy ta là quỷ, nhưng rất giữ lời hứa.”

Diệp Tiểu Manh thở dài, cắn răng một cái, nói: “Đưa đây.”

Nữ quỷ nâng tay lên, chiếc gương đồng từ từ bay tới, toát ra một cổ khí tức khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng, bay một đường đến trước mặt Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh tiến về phía trước hai bước, đối diện với chiếc gương, bắt đầu nhìn…… Một đạo ngũ sắc thần quang, từ trên mặt kính chuyển động, sau đó dần hội tụ, biến thành hình dạng một khuôn mặt…… Đột nhiên, một luồng cương khí phóng qua đây, đánh bay chiếc gương đồng, Diệp Tiểu Manh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thiếu Dương đang phi thân chạy tới, núi đá phía sau đang rào rào sụp xuống, Lưỡng Giới Sơn đang đổ sập.

Nữ quỷ phi thân bắt lấy gương đồng, bay lên trên núi, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương với một ánh mắt giận dữ.

Diệp Thiếu Dương một mực đuổi theo, ngay lập tức ngơ ngẩn cả người, Đệch, nữ quỷ gì mà xinh đẹp như vậy? Bất quá...

dù có xinh đẹp, cũng vẫn là quỷ.

Đối với quỷ quái, Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, vừa vội lao tới, vừa vung Câu Hồn tác, quất mạnh về phía nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.