Chương trước
Chương sau
Thì ra, nàng nhìn bóng mình từ xa, hơn nữa thần chí bất minh, nên không nhận ra được là ai, còn tưởng rằng có cao nhân tới cứu giúp...

Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng thầm, lập tức quay về phía nàng, cố ý nhướng nhướng chân mày, nói: “Người đó chính là ta, là ta đã cứu cô, cảm tạ ta thế nào đây?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Đừng có nói xạo, người đó có thể đánh lui lệ quỷ, pháp lực so ngươi mạnh hơn gấp trăm lần.”

Diệp Thiếu Dương biết sẽ như thế này, cười một cách bất đắc dĩ, nói với cô nàng: “Đúng vậy, kỳ thực lúc ta tới đã nhìn thấy hắn đánh lui lệ quỷ, sau đó giao ngươi cho ta, rồi đi mất rồi……”

Diệp Tiểu Manh kích động hỏi: “Hắn không nói hắn là ai ư?”

“Tôi có hỏi nhưng hắn không trả lời.”

“Trông hắn như thế nào?”

Diệp Tiểu Manh tiếp tục truy vấn.

“À…… trông rất tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc vượt bậc.”

Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt tóc trên đầu.

“Khoảng bao nhiêu tuổi?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Cũng không lớn hơn ta là mấy.”

“Hơn ba mươi tuổi?”

“Bà chị!”

Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, “Mắt ngươi bị làm sao vậy hả, nhìn ta thành hơn ba mươi tuổi, ta mới hơn hai mươi thôi a!”

Diệp Tiểu Manh mắt chớp chớp, ra vẻ kích động, nhìn về phía sơn cốc, “Nếu ta đoán không sai, đó chính là Thiếu Dương ca của ta, Mao Sơn Diệp Thiếu Dương! Chỉ huynh ấy mới có thực lực như vậy, tuổi cũng tương đương, hơn nữa ngươi nói người đó rất tuấn tú.”

Diệp Thiếu Dương suýt té xỉu, nói: “Ngươi bất quá cũng chỉ gặp hắn một lần lúc còn nhỏ, làm sao biết được hiện tại hắn đẹp trai, không chừng lớn lên thành một tên đầu heo cũng nên?”

“Không được nói xấu Thiếu Dương ca của ta!”

Diệp Tiểu Manh liếc hắn, hừ một tiếng, “Ngươi ghen ăn tức ở quá đi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không nói gì.

Diệp Tiểu Manh tỉnh lại, sau khi nghỉ ngơi một lúc đã lại sức, liền kể cho Diệp Thiếu Dương nghe nguyên nhân khiến mình gặp quỷ: Tiểu Manh cùng Diệp bá sáng sớm đã đi khắp Diệp gia thôn điều tra nhân khẩu, sau khi kết thúc, thấy không có việc gì làm, Diệp bá lại không muốn nói cho nàng biết chuyện về Diệp Tiểu Thước, nên quyết định tự mình đi Lưỡng Giới Sơn tìm hiểu, gọi điện thoại cho hắn không thông nên một mình đến đó.

Vào đến sơn cốc, đi không bao xa, liền nghe thấy đằng sau có tiếng "binh binh binh", quay đầu lại không thấy ai.

Tuy pháp lực không mạnh, nhưng cũng đoán được bản thân đã gặp quỷ, lập tức xoay người bỏ chạy, kết quả bị một cổ quỷ khí đánh mạnh vào sau lưng, làm cho bất tỉnh nhân sự…… Nhớ tới những việc vừa trải qua, Diệp Tiểu Manh trong lòng sợ hãi, lẩm bẩm nói: “Đừng nói tấn công, đến đánh trả ta cũng không có cơ hội nên mới bị quỷ nhập thân.

Con quỷ này…… Rốt cuộc có lai lịch thế nào, có phải là Diệp Tiểu Thước hay không?”

Hôm qua, Diệp Tiểu Thước đã bám vào người Diệp Thu Sơn ở đây, hắn có nói là phải về nhà.

Hôm nay Diệp Tiểu Manh lại gặp quỷ ngay chỗ này, có thể dễ dàng suy ra đó chính là Diệp Tiểu Thước.

Diệp Thiếu Dương mới đầu khi vừa nhìn thấy con quỷ kia, cũng nghĩ nó là Diệp Tiểu Thước.

Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu nói: “Tuyệt đối không phải, vừa rồi…… khi người kia cùng hắn đấu pháp, ta cũng thấy được, tuy chỉ có một lúc, nhưng thực lực của con quỷ kia vô cùng mạnh, Diệp Tiểu Thước đã chết mười năm, cho dù một năm tính thành mười năm, cũng không có khả năng tu luyện đến mức ấy, cho nên đó không thể là hắn.”

Lập tức kể lại hình thái con quỷ kia một lần cho Diệp Tiểu Manh nghe.

Diệp Tiểu Manh sau khi nghe xong giật mình không thôi, “Một con quỷ có thân là gậy gộc, là cái gì chứ? Ngươi xem nhiều sách, biết nhiều thứ, thử phân tích xem nào.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta cũng không biết, nhưng ta nghi hắn có hình dạng thế này, có can hệ tới tình huống tử vong của hắn, quỷ nhân thi sinh, nói như vậy ngươi có hiểu không?”

Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Ta không hiểu, ta chỉ biết một chút pháp thuật, rất nhiều tri thức cơ bản về quỷ hồn, đều tự học hỏi trong tư liệu, không học theo hệ thống, đúng là không bằng ngươi.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, cô nàng đã đạt tới bài vị phương sĩ, sao tri thức cơ bản như thế này cũng không hiểu? Nhưng hắn không tiếp tục truy vấn, chỉ giải thích: “Các cấp bậc quỷ hồn ngươi biết đó: U hồn, Oán linh, Ác quỷ, Lệ quỷ…… Tu vi của quỷ hồn có liên quan với cấp bậc của nó, nhưng điều này chỉ áp dụng đối với phần lớn quỷ hồn tử vong bình thường cũng như đột tử.

Tuy nhiên, có một số người, tình huống tử vong tương đối đặc thù, sau khi thành quỷ, lập tức sẽ có tu vi nhất định, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn, ví dụ như quỷ mặc áo đỏ treo cổ, oán khí sẽ rất đậm……”

Diệp Tiểu Manh ngắt lời: “Cái này ta hiểu, nói vấn đề chính đi.”

Diệp Thiếu Dương bị cô nàng cắt ngang, nhún vai nói: “Hình thái quỷ hồn đặc thù thế này, ta nghi có liên đến tình huống khi chết của hắn, chân thân quỷ hồn chính là trạng thái tử vong, cái này ngươi cũng biết, nếu hình thái tử vong của hắn là một cái đầu cắm vào cây gậy, có lẽ là một hình thức nào đó để gia tăng oán khí……”

Diệp Tiểu Manh cuối cùng cũng hiểu ra, chần chừ nói: “Làm sao lại có người chết như vậy chứ……”

“Nếu hắn bị người khác giết chết như vậy thì sao?”

Diệp Tiểu Manh đại kinh thất sắc, “Sao có thể, giết người để chế tạo lệ quỷ, đâu có thể như vậy.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nhịn không được dùng ra dáng người từng trải, nói: “Là do ngươi không biết nhiều, liệu ngươi mới thấy qua được mấy con quỷ chứ.”

Diệp Tiểu Manh hoài nghi nhìn hắn: “giết chết người rồi dùng gậy cắm vào đầu, chẳng lẽ tu vi sẽ mạnh hơn sao?”

“Có lẽ là yêu pháp nào đó, cái này ta cũng không biết,”

Diệp Thiếu Dương hơi cau mày, “Ta cũng chưa từng gặp qua hình thái quỷ này bao giờ……”

Sau khi Diệp Tiểu Manh nghỉ ngơi xong, hai người tiếp tục lên đường, Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện con quỷ kia muốn giết chết toàn bộ người ở Ẩn tiên tập.

Nói là toàn bộ, nhưng thực chất chỉ là bốn thôn xóm trong Ẩn tiên tập.

“Với tu vi của nó, hoàn toàn có thể giết chết rất nhiều người...”

Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa phân tích nói, “Chính là nó chỉ nói không tiện, ta không biết nó là có cái gì cố kỵ, vẫn là đang chờ đợi cái gì, nhưng quỷ hồn không có thói quen nói dối, ta có chút lo lắng……”

Diệp Tiểu Manh cũng khẩn trương gật đầu, nói: “Nó làm phép quả thực khó hiểu, lẽ ra với tu vi của nó, lúc ấy hoàn toàn có thể giết chết ta, nhưng lại không làm như vậy, chỉ bám vào người, ta không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao....”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ thế nào, phải chuẩn bị thật tốt cái đã, ngươi quay về nói chuyện với cha ngươi một chút, tốt nhất cũng nói cho mấy vị thôn trưởng kia biết, nếu phát sinh tình huống đặc biệt, phải dùng nhanh chóng kêu gọi mọi người rời khỏi nơi này.”

Quỷ quái tấn công thôn làng, đương thời không có, nhưng trong sách có ghi lại rất nhiều, dù có là lệ quỷ, cũng sẽ không giết nhiều người, trừ phi nó có thù oán với người ở nơi đó, nhưng mấy chuyện như thế không nhiều, Diệp Thiếu Dương âm thầm tự nhủ, tuyệt đối sẽ không có tình huống đáng sợ như vậy phát sinh.

“Nói như thế, vẫn là Thiếu Dương ca của ta lợi hại,”

Diệp Tiểu Manh trong lòng cảm khái nói, “Có thể đánh lui con quỷ lợi hại như vậy, tuy tình huống rất xấu, nhưng nếu có huynh ấy ở đây, ta tin người trong thôn sẽ không có việc gì!”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ thầm đại muội tử nàng thật xem trọng ta, cho dù con quỷ kia là do chính mình đuổi đi, ta cũng không nắm chắc có khả năng đấu lại nó hay không, huống chi đằng sau chuyện này, có thể còn có một tên Tà Thần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.