Chương trước
Chương sau
Nữ quỷ biết không thể trốn thoát, xoay người đánh một chưởng vào ống mực, ống mực bắn ngược trở lại, chuyển động vòng qua cổ nữ quỷ, Diệp Thiếu Dương giơ tay bắt lấy ống mực, dùng sức kéo chặt hai đầu chu sa tuyến, kết lại thành nút “Càn khôn tá pháp!”

Diệp Thiếu Dương hai tay kéo dây, tạo thành pháp kết, dùng sức lôi kéo, nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Diệp Thiếu Dương kéo mạnh về phía mình, giơ tay đánh mạnh vào ấn đường.

Nhưng vào lúc này, nữ quỷ đột nhiên vỗ tay đánh ra một chưởng, quỷ lực cực lớn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng thu tay lại, tay kia kết ấn, phóng vụt lên trên, đánh xuống.

Diệp Thiếu Dương hai chân lùi về phía sau mấy mét lấy lại thăng bằng, buông lỏng tay, kinh ngạc nhìn lại, thấy nữ quỷ ngang nhiên dùng răng cắn đứt chu sa tuyến, bay thoát ra ngoài.

Phía trước cửa phòng, đuôi của Thái Ất Phất Trần không gió tự bay, phong ấn toả ra linh lực cực đại.

“A!”

Nữ quỷ hét lớn một tiếng, vung đôi tay xương xẩu, phóng ra quỷ khí, đánh vào phong ấn, phá thủng một lỗ, bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng nhìn bóng dáng nó khuất dần.

Tu vi mạnh đến vậy sao! Quay lại nhìn, trong vòng phong toả của Thái Ất Phất Trần, lũ cương thi mèo không chết thì cũng mềm oặt không sức kháng cự, ngã trên mặt đất, như sơn dương sắp bị làm thịt.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở dài, lũ cương thi miêu này đã sớm không có linh hồn, chỉ là một cái xác bị người ta khống chế, lưu lại chỉ đem tai họa, vì thế nhặt dây Câu Hồn, vung lên không ngừng, đập chết từng con.

“Oái, bên này còn có một con!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu thấy, Tiểu Mã đang dùng bình, lấy hết sức đè lên một con mèo, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.

miệng lẩm bẩm mắng chửi: “Mẹ kiếp..mày cũng ngoan cố quá đấy chứ.”

Diệp Thiếu Dương bước tới, quất dây Câu Hồn, quấn lấy bụng cương thi mèo, dùng sức kéo lại, treo cổ đến chết.

Tiểu Mã đứng dậy, miệng thở hổn hển, liếc mắt một cái, thấy một bàn tay quỷ găm vào trước ngực Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Diệp tử, ngươi bị thương rồi!”

Diệp Thiếu Dương cố hết sức rút bàn tay xương xẩu kia ra, cởi áo, hút ra máu đen, máu tươi lập tức ngừng chảy.

Tuy vết thương không nhẹ, nhưng không bị thương đến gân cốt, đối với Diệp Thiếu Dương cũng chỉ xem như bị thương ngoài da mà thôi.

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một miếng băng gạc, đắp lên vết thương, hướng Tiểu Mã nói: “Đi nhanh đi!”

“Chờ ta nghỉ chút đã, bằng không chẳng có sức ôm cái bình.”

“Không cần lấy cái bình nữa, nơi này không an toàn, rời đi trước đã.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn tượng thần, dùng một tấm linh phù dán vào hai mắt, sau đó cất vào ba lô, tính cầm về nghiên cứu.

Ra khỏi nhà Ngô lão thái, ra đến giao lộ, Diệp Thiếu Dương đưa cho Tiểu Mã chìa khoá nhà, nói “Ngươi về ngủ trước đi, không cần đi theo.”

“Ngươi đi đâu nữa?”

Tiểu Mã sững sờ nhìn hắn.

“Ta mới vừa lưu lại một đạo ấn trên người nữ quỷ kia, nó đã bị thương nặng,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta không thể tha cho nó.”

“Đây mới là phong thái của Thiên sư,”

Tiểu Mã vỗ tay, “Ta không tiện về nhà, ngươi cứ đi đi, ta sẽ chậm rãi đi theo.”

Diệp Thiếu Dương không hề để ý đến hắn, dùng thần thức cảm nhận đạo ấn mà mình đã lưu lại, rồi vội vàng đi về hướng tới Tây Bắc.

Mới đầu, hắn cảm giác được kia nữ quỷ chuyển động rất nhanh, sau đó tốc độ dần dần chậm lại, có lẽ do nó bị trọng thương nên quỷ lực không thể thấy rõ, bản thân cũng từ từ đi chậm lại.

Muốn dưỡng thương, đương nhiên nó sẽ không chạy lung tung, tám phần là trở lại hang ổ của mình ở một nơi nào đó, mình chỉ cần lần theo dấu vết là sẽ tìm được chỗ ở của nó.

Đuổi theo chừng hơn mười phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được, nữ quỷ đột nhiên dừng lại, cách mình khoảng hai dặm về hướng Tây Bắc.

Lập tức ngẩng đầu nhìn, thấy mình đã đi qua Ẩn tiên tập, vào một vùng núi, nơi này hắn chưa từng tới bao giờ.

Diệp Thiếu Dương biết nữ quỷ dừng lại nhất định là có nguyên nhân, thậm chí có khả năng là đã về đến hang ổ, lập tức xốc lại tinh thần, bước nhanh hơn nữa đuổi theo.

Từ đằng xa, Tiểu Mã vẫn bám theo hắn.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương đi vào một sơn cốc, khắp nơi mọc đầy cỏ lau cao ngang thắt lưng, nhưng vì khô hạn, nên đều khô héo, vẫn sừng sững không ngã.

Diệp Thiếu Dương thần thức nói cho chính mình, nữ quỷ đang ở phía trước, cách đó không xa.

Vừa đi hai tay vừa rẽ cỏ lau, trước mặt quả nhiên là một dòng sông đã bị khô cạn, Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, liếc mắt một cái liền thấy được: Con nữ quỷ áo hồng kia, nằm dưới lòng sông, trên người không ngừng phát ra kim sắc quang hoa, thân ảnh của nó càng lúc càng mờ nhạt Hồn lực của nó đang tiêu tán…… Diệp Thiếu Dương từ xa xông tới, tóm lấy cổ nữ quỷ, sau đó nâng lên, kết quả nữ quỷ không đứng thẳng được mà ngã xuống, thân thể dần dần tan thành tinh phách.

“Pháp sư, ngươi chết chắc rồi, ngươi.....Đấu không lại ta đâu, ha ha ha ……”

Một tiếng cười lớn điên cuồng vang lên, thân thể nữ quỷ đã hoàn toàn hòa tan, tinh phách phi tán.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, bốn phía chỉ thấy, sơn dã mênh mang, không một bóng người, quỷ cũng chẳng có.

Tuy không có cơ hội để kiểm tra vết thương của nữ quỷ, nhưng là Diệp Thiếu Dương biết rằng, nữ quỷ nhất định không phải là do hắn giết, mà là một người khác.

Động cơ cũng chỉ có một: Người đó không muốn cho hắn bắt được nữ quỷ, tra khảo thông tin.

Cho nên, đã giết người diệt khẩu.

Bởi hiện tại chẳng có chút manh mối, Diệp Thiếu Dương tạm thời cũng không muốn phỏng đoán quá nhiều về con người bí ẩn này.

Đứng dưới lòng sông một hồi, rồi mới lên bờ, theo lối cũ trở về.

Vài phút sau, hắn gặp được Tiểu Mã đang thở hồng hộc chạy tới, nhăn mặt dò hỏi, Diệp Thiếu Dương sơ lược thuật lại về chuyện vừa xảy ra với nữ quỷ.

Tiểu Mã giật mình không thôi.

Hai người lại quay trở về nhà Ngô lão thái, một bãi chiến trường ngổn ngang.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đem xác của cương thi miêu ném vào giếng khô, còn thi thể của Ngô lão thái đã sớm hóa thành một bãi máu thịt bầy nhầy.

Diệp Thiếu Dương bịt mũi, tiến tới kiểm tra một lượt rồi nói: “Ngô lão thái vốn đã chết được một hai năm, bộ dáng hư thối như hiện giờ mới đúng là của bà ta.”

Tiểu Mã cau mày nói: “Bà ta là quỷ thi, cái con nữ quỷ áo đỏ kia là hồn phách của bà ta sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Lão thái này mới chết không lâu, làm sao có thể có tu vi mạnh đến vậy.

Bà ta nhất định là bị nhập xác.”

“Nhập xác?”

“ Chính là bị quỷ bám vào người, bất quá quỷ nhập xác người trong thời gian sẽ không quá dài, càng không có cách nào đuổi được hồn phách của bản thể.”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Nhưng nếu là Quỷ Thủ có tu vi, thì có thể đuổi đi hoặc huỷ diệt hồn phách của bản thể, chiếm cứ thân thể này trong thời gian dài, cái này gọi là nhập xác.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Sao nó lại muốn làm như vậy, thân thể người thường có gì tốt hả?”

“Đương nhiên là tốt chứ, nó có thể nhờ vào thân thể con người để làm một số việc mà quỷ hồn vĩnh viễn không thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ cái bình trên mặt đất, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.